“Mày có ba giây để sủa trước khi đéo còn cái răng nào!”

Tên đó còn chẳng kịp nói gì, mặt của hắn đã bị nện mạnh xuống bàn đá đối diện, khuôn miệng đập mạnh vào cạnh bàn, máu me không ngừng phun ra, thậm chí còn có vài chiếc răng văng theo.

Chỉ một đòn khiến gã đó “tắt nguồn” ngay lập tức, Cảnh Ngạo ném hắn cho Nhị Đệ, sẵn tiện móc ra xấp tiền để lại trên bàn.

Cảnh Ngạo ôm Tuệ Yên ra khỏi quán bar, cô gái nhỏ đã say đến mức mềm nhũn trong ngực hắn, dường như ngửi thấy mùi hương quen thuộc mà vô thức cuộn tròn như một con mèo nhỏ cọ đầu vào lồng ngực của hắn.

Cơ thể hắn cứng đờ, yết hầu khẽ chuyển động vài cái, nghiến răng cố nén xuống cơn xúc động này mà đem Tuệ Yên về xe.

“Thật không ra thể thống gì!”



“Cảnh Ngạo…” Cô thều thào gọi tên hắn, trước mắt mơ màng còn chẳng nhìn rõ là ai, chỉ biết hắn đang đặt cô xuống giường

“Ừm, tôi đây.”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc đó, Tuệ Yên dường như tìm được chiếc phao giữa biển lớn, vòng tay ôm chặt lấy người đàn ông trước khi để hắn kịp đứng dậy.

Khiến Cảnh Ngạo mất cân bằng, phải chống tay xuống giường để không ngã lên người cô.

“Buông tay!”

“Không muốn…” Có chút men rượu vào người, liền thổi phồng cái gan nhỏ bé của Tuệ Yên, cô mặc kệ hắn cáu gắt mà càng ôm chặt lấy Cảnh Ngạo, cọ cọ đầu nhỏ lên yết hầu của hắn: “Cảnh Ngạo, em có thể giúp anh… “chuyện đó”...”

“Tuệ Yên! Cháu thôi đi! Buông ra!”

Cô gái nhỏ có tai như điếc, vươn lưỡi liếm dọc theo yết hầu của người đàn ông, sự kích thích chết người này dù hắn có sắt thép thế nào cũng phải cúi đầu chào thua.

“Tuệ Yên!”

Mẹ kiếp!

Cánh tay của hắn nổi đầy gân xanh, nơi nào đó vì bị cô trêu chọc mà đã phồng lên một khối thật lớn, hắn nghiến răng mạnh tay đẩy Tuệ Yên ra.

Thế nhưng cô cứ như một cục slime dính chặt lấy hắn, cơ thể của thiếu nữ thơm ngát cứ dán lên người Cảnh Ngạo, hắn có thể cảm nhận được hai luồng mềm mại cao ngất đang đè lên ngực mình.

“Cảnh Ngạo… Em có thể… Thay thế chị ta… Anh muốn em rên thế nào cũng được… Em có thể rên lớn hơn chị ta… Cũng không phải là “cá chết” như người phụ nữ đó…”

Cánh tay của hắn run run, muốn ôm lấy cô, nhưng lý trí tuyệt đối không cho phép.

Nào ngờ, chỉ một giây tiếp theo, cô gái nhỏ đã đẩy hắn nằm xuống giường, vật vã leo lên hông của Cảnh Ngạo ngồi xuống, gương mặt phiếm hồng, ánh mắt mê ly mơ màng, ngay cả đóa hồng căng mọng ở môi cũng thế.

Không biết học ở đâu ra, Tuệ Yên lại cọ xát nơi mềm mại của mình lên thứ cứng rắn giữa hai chân của hắn, sống lưng của Cảnh Ngạo giống như vừa bị một luồng điện giật mạnh một cái.

Cô gái nhỏ cười ngọt ngào.

“Cảnh Ngạo… Anh cứng rồi này… Em biết mà, anh cũng thích làm chuyện này với em đúng không?”

Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!

Là ai đã dạy cô chuyện này thế? Là kẻ nào dám ở sau lưng hắn làm hư cô thành nông nổi này?!

Lý trí của Cảnh Ngạo sắp bị cô ném văng đi rồi, nhưng cuối cùng lương tâm lại kéo hắn về, Cảnh Ngạo cắn mạnh vào môi của mình đến mức bật máu, đôi con ngươi đỏ ngầu đầy màu tình dục nhưng vẫn cố nén nhịn ôm lấy Tuệ Yên ngồi dậy, đi thẳng vào phòng tắm, xả nước ném cô vào bồn, với lấy vòi hoa sen trực tiếp xối lên đầu của cô.

“Mẹ nó! Cháu tỉnh táo lại cho tôi!”

Vì có nước cho nên lý trí của Tuệ Yên dường như cũng phục hồi được đôi chút, ánh mắt mơ màng nhìn đến người đàn ông trước mặt, đến khi bóng dáng của hắn hiện rõ ra trước mắt cô.

“C… Chú?”

“Tuệ Yên! Muốn tôi làm tình với cháu?! Trừ khi tôi là cầm thú mới điên tới mức đè cháu ra mà chơi! Biết chưa?!”

"Nếu ông đây động một ngón tay vào cơ thể cháu, ông đây sủa cả đời cho cháu nghe!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện