“Chú… Em xin lỗi…”

Cảnh Ngạo cười khẩy một tiếng, mẹ kiếp, hắn chịu thua rồi, cô nhóc này bây giờ lá gan lại lớn đến mức dám hạ thuốc hắn như thế, bởi vì dáng vẻ trong sạch, hiền lành thường ngày của Tuệ Yên đã che đi đôi mắt của hắn, cho nên mới không nhìn ra được cô nhóc to gan lớn mật đến như vậy.

Thế nhưng dù có giận cách mấy, Cảnh Ngạo chỉ cần nhìn thấy nước mắt của Tuệ Yên thì liền khiến tâm can của hắn không ngừng chua xót, hắn gầm lên một tiếng.

“Mẹ kiếp! Cháu khóc cái gì? Cháu là người hạ thuốc tôi mà bây giờ lại trưng ra bộ dạng như nạn nhân là thế nào?!”

“To gan thật, bây giờ vừa ý cháu chưa hả? Mới tí tuổi đầu mà đã hư hỏng như vậy rồi, cháu thèm khát ông đây bao lâu rồi hả?!”

Cô gái nhỏ chỉ biết cắn răng im lặng, thật sự rất muốn hắn đừng nói ra những lời như vậy nữa.

Từ bé đến lớn Tuệ Yên đều được người đàn ông này nuôi dưỡng, trong mắt cô, Cảnh Ngạo chỉ chửi thề với đám đàn em của mình mà thôi, chứ chưa hề sỗ sàng như thế này ở trước mặt cô.

Vậy mà bây giờ Cảnh Ngạo lại tùy tiện bật ra những lời hết sức thô tục như vậy, đôi gò má của Tuệ Yên sớm chốc đã vì hắn mà trở nên đỏ bừng.

Cô biết hắn đang tức giận cho nên mới nặng lời như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu cô làm ra loại chuyện tày trời này, cho nên đã sợ rồi còn gặp hắn tục tĩu như thế thì cứ thút thít khóc không ngừng.

Tuệ Yên không biết phải làm gì cả, cô loay hoay trên bụng Cảnh Ngạo một hồi, mặc dù đã từng xem qua mấy phim A, cũng biết là cần phải nhét thứ sừng sững này vào bên dưới.

Nhưng nó to như thế, liệu có vừa không?

Thấy đôi mắt to tròn kia nhìn chằm chằm đến “thứ đó” một cách đầy hoảng sợ như vậy, Cảnh Ngạo khẽ nhếch môi, hắn ưỡn hông, để vật cứng rắn trần trụi cứ thế ấn vào đùi non của cô.

“Sao? Thằng nhỏ của ông đây đủ to chưa? Vừa mắt cháu chưa? Hả, con nhóc dâm đãng này!”

“Chú ngậm miệng lại một chút thì sẽ chết à?!” Cô tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông, tay nhỏ mềm còn bịt chặt miệng của hắn.

Mẹ nó, bây giờ còn to gan đến nỗi dám chửi cả hắn cơ mà!

Vì mấy lời dung tục của Cảnh Ngạo mà những gì mà Tuệ Yên đã cố gắng ghi nhớ vào giờ phút này cứ như thành công cốc, ngoại trừ việc “phải nhét vào” thì cô chẳng còn nhớ được gì nữa.

Cho nên Tuệ Yên cắn răng nuốt nước bọt, khẽ nhấc mông lên, tay nhỏ cầm lấy nghiệt căn sưng cứng đẩy vào miệng hoa non nớt còn chưa thật sự “động tình”.

Lúc Cảnh Ngạo vẫn đang trừng mắt không biết con nhóc này đang làm cái gì, thì bỗng dưng Tuệ Yên dùng lực ngồi bệt xuống.

Khiến tiểu hoa chưa từng có người khai phá bị vật thô cứng của đàn ông mạnh bạo xé rách, cô gái nhỏ liền co rúm người, run rẩy nằm trên ngực hắn, nước mắt ầng ậng thi nhau chảy dài.

“Huhu… Đau… Đau quá… Hức… Đau chết mất…” Da đầu của Cảnh Ngạo giật nảy liên hồi, miệng nhỏ bên trong đang kịch liệt hút lấy hắn, hút đến mức muốn rút cạn tinh khí của hắn.

Trời ơi, hắn còn tưởng nhóc con này ít ra đã hiểu được những bước cơ bản, chứ ai ngờ một phát cắm nguyên cây vào thế này thì cả hắn còn chết nữa chứ nói gì là huyệt nhỏ của cô!

Nhìn thấy từ giữa đùi non chảy ra một tia máu đỏ, trượt dài xuống eo hông của hắn, Cảnh Ngạo lập tức điếng người, biết là máu xử nữ, nhưng hắn vẫn đau.

“Mẹ nó! Rút ra mau lên! Em chảy máu rồi kìa!”

“Hức… Không… Không muốn!”

“Lại còn không muốn?!”

“Còn chưa bôi trơn đủ đã cắm vào, em là đang muốn dùng cái miệng xử nữ đó kẹp gãy của quý của ông đây có đúng không?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện