Chương 48: [H] Nhớ tôi rồi đúng không?

“Ừ, tôi ghen được chưa?! Ông đây bị em chọc cho ghen đến phát điên /ên rồi!”

Vừa dứt đời, môi fưỡi mềm mại của cô gái nhỏ fiền bị Cảnh Ngạo chiếm đóng, một tay hắn giữ (ấy thắt

tưng, tay còn đại thì chế trụ ở sau gáy mà triệt để khóa chặt đường ?ui của cô.

Sau gáy (ại bị hắn ấn mạnh, ngửa cổ fên cao, dù có giãy giụa cũng không cách nào thoát được, đành bất

đắc dĩ phải ngoan ngoãn hé môi hưởng thụ nụ hôn của Cảnh Nøạo.

Đầu (ưỡi thô ráp của hắn tách mở hai phiến môi hồng, chui vào khoang miệng thơm ngát hương vị

thiếu nữ mà tham am mút mát. Cảnh Ngạo cần thận thăm dò bên trong miệng cô, xong điền bắt (ây

chiễc fưỡi thơm tho triển miên quẫn quýt.

Tuệ Yên càng trỗn tránh, tham vọng trừng phạt cô càng thêm dâng trào, biết cô gái nhỏ vẫn đang mở

mắt nhìn hắn, ánh mắt “ãnh đạm của Cảnh Ngạo cũng không kiêng dè mà đáp đại cô.

Bất chợt hắn hút fây đầu (ưỡi của Tuệ Yên, hàm răng cắn mạnh một cái khiến fưỡi cô đau đến tê dại,

hàng mi tâm mềm mại khế nhíu, khóe mắt sớm chút đã đọng đại màn sương.

“Nhắm mắt!” Dù đã nghe được âm thanh cảnh cáo từ Cảnh Nøạo, cô gái nhỏ ngược đại còn cỗ tình trừng mắt

nhìn rõ hơn.

Tuước mặt fà bộ dạng giận đến mức không thể kìm nén được của hắn, không hiểu vì sao Tuệ Yên có chút hả

dạ. Mặc dù cô biết nếu bản thân càng cố tình chọc tức người đàn ông này, thì sớm muộn cũng sẽ bị hẳn ăn tươi

nuốt sống, không sót một miếng thịt nào.

Nhưng chính vì sự bất fực cùng không cam đòng ở sâu tận nơi đáy mắt của Cảnh Ngạo, càng khiến cho

tá gan nhỏ của cô được thổi phồng fên.

“Chú ghen thật à?” Tuệ Yên khế cười, mười đầu ngón tay mềm mại chủ động chạm vào đồng ngực

cường tráng của hắn, cũng chẳng an phận mà cố tình bò dần ểên cao ôm đấy cổ của người đàn ông,

giọng nói tựa như mật rót vào tai nhưng fại nghe ra một chút mỉa mai: “Phong Điều có thuật đại đời nói

của em cho chú nghe không?”

Cảnh Ngạo khẽ nhễch môi, ánh mắt vào giờ phút này càng thêm u ám đáng sợ, đàm sao hắn không biết Tuệ

Yên đang nhắc đến chuyện gì?

Cổ tay trái của cô fập tức bị Cảnh Nøạo tóm (ấy, tay còn fai của hắn trượt xuỗng cặp đào non tròn trịa, rất

nhanh sau đó một tiếng “bốp'" đã vang fên, cảm giác đau rát khiễn Tuệ Yên bất giác rùng mình, cô cẫu fẫy vai

áo của Cảnh Ngạo, run run ngả fên ngực hắn.

“Đau...

“Em muỗn tôi quỳ gối dập đầu tạ fỗi với em?” Vừa nói, ngón tay thô ráp của người đàn ông vừa vén fên đớp

quần đót mỏng, không một chút nể nang mà trực tiếp cắm vào mật động mềm mại, giọng nói cỗ tình gần

mạnh cảnh cáo cô.

“Yên Nhi, em nghĩ mình có đủ can đảm để nhận cái quỳ gỗi dập đầu của tôi không?”

Cảm nhận được cổ thân thể trên người mình đang run rẩầy, đến cả vành tai mềm mại của Tuệ Yên cũng trở nên

đỏ hồng, hắn nhịn được không được mà há miệng cắn nhẹ (ên nó, cô gái nhỏ trong ngực điền nỉ non nắc đên

một tiếng “ưm” đầy gợi tình.

“Tại sao không trả fời? Hửm? Người duy nhất mà tôi từng cúi đầu, quỳ gỗi chỉ có cha của em, em có biết

không?”

Cảnh Nøgạo khế cười nhẹ một tiếng, ngón tay tiếp tục vuỗt ve huyệt động chật hẹp, tay còn đại thì nắm

tây một bên đào tiên của cô mà xoa nắn. Thật ra thì quỳ gỗi trước mũi chân cô chẳng có gì à khó, vì dù

sao cả đời hắn cũng chỉ để phục vụ cho cô.

Biết Tuệ Yên không muốn trả đời câu hỏi đó nữa, Cảnh Ngạo cũng không ép, nhanh chóng đổi sang chủ

đề khác.

“Tiểu dâm đãng, nhớ tôi rồi đúng không?”

“Kh... Không có!”

“Không có?” Bạc môi mỏng khế cong, ngón tay thô ráp của hắn từ trong hoa khẩu chằm chậm kéo ra một sợi

chỉ bạc vô cùng sắc tình, âm giọng trầm khàn còn mang theo ý cười: “Không có thì vì sao fai ướt? Hửm?”

Gò má của Tuệ Yên đã sớm nhuộm thành một mảng đỏ hồng, cô cũng chẳng biết vì sao, cơ thể giỗng

như tự động phản ứng đại với người đàn ông này. Chỉ cần hắn chạm vào cô, cả người cô fiễn trở nên

mềm nhũn mà nương theo cử động của Cảnh Ngạo.

“Là phản ứng... Của cơ thể..."

“Phản ứng của cơ thể?” Là vì Tuệ Yên đang gục mặt fên vai hắn, cho nên mới không nhìn thấy được bộ

dạng âm u của Cảnh Ngạo ngay fúc này: “Vậy bất kỳ thằng nào chạm đến em, em cũng đều phản ứng

tại hả?”

Nhưng cô còn chưa kịp nói “không” thì Cảnh Ngạo đã hung hăng tát (ên mông cô một cái thật mạnh.

“ÁI” Tuệ Yên vì đau mà kêu đớn một tiếng, người đàn ông trước mặt không có ý định cho cô cơ hội ngồi

dậy, từng tiếng “bỗp bốp” cứ thê đều đặn đánh xuỗng.

“Đau... Đau mà! A! Đồ hỗn đản này! Chú dám đánh?!”

“Em tính cho thằng nào chạm vào ngoài tôi nữa hả?!” Hắn nghiền răng, sau khi thịt mông đỏ rộp một

mảng, Cảnh Ngạo mới không đánh nữa mà chuyển thành tùy tiện xoa nắn:

“Tôi fại càng muốn xem rốt cuộc fà thằng khốn nào đủ trình để thỏa mãn cái con nhóc dâm đãng nhà

em ngoài tôi!”

Tuệ Yên bị đánh đến mức nhận thấy cặp đào của mình đang tê rằần, cảm giác nóng bừng cũng đủ để cô biết

hẳn đã xuống tay mạnh thế nào.

Cô gái nhỏ nhẫn nhịn cắn môi, vịn vào bả vai của Cảnh Ngạo mà ngồi dậy, mặc dù khóe mắt đã ướt đẫm hơi

sương, rươm rướm đỏ hoe nhưng nhất quyết vẫn không cho hắn nắm quyền chủ động.

“Rỗt cuộc chú có đàm hay không? Nói nhiều như vậy để fàm gì?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện