Chương 40: Em nói xem, tôi có yêu em không?
Vậy thì trong mắt hắn… Cô là gì đây?
Tuệ Yên chỉ mới gần mười chín tuổi, còn Cảnh Ngạo thì đã ba mươi ba, hắn hơn cô đến gần mười lăm tuổi. Có những chuyện mà người trẻ tuổi như cô có thể không hiểu được, hoặc có đôi khi hai chữ “tình yêu” đối với Cảnh Ngạo lại khác so với cô cũng nên.
Cô gái nhỏ đã nghĩ như vậy, bởi vì cô không muốn phải chìm trong cảm xúc tiêu cực.
Những ngày qua đi đều như thế, nếu cô không đến Yểm Dạ, Cảnh Ngạo sẽ luôn bình thường, thậm chí còn muốn thân mật với Tuệ Yên nhiều hơn.
Nhưng chỉ cần có ánh mắt của người lạ, hắn lại giống như trở nên xa cách vô cùng.
Nhìn bộ dạng buồn hiu cả buổi tập múa của Tuệ Yên, An Nhã tất nhiên cũng nhìn ra, trông chẳng khác gì một thiếu nữ vừa mới thất tình cả.
“Làm sao vậy? Suốt cả buổi cậu không hề tập trung.”
Tuệ Yên mới nhìn đến An Nhã, trong đầu lại nhớ tới những gì mà bạn thân mình đã từng nói “đàn ông chính là sinh vật không đáng tin”.
Cô khẽ cắn môi, ngước đầu lên rồi lại cụp mắt xuống, mãi một lúc mới lấy can đảm mà hỏi bâng quơ.
“Mình… Mình có một đứa em họ, nó bảo là, người yêu của nó hình như yêu nó bằng cách “người lớn”.”
An Nhã nghe cô nói mà chẳng hiểu gì, nhăn mặt hỏi lại: “Yêu cách “người lớn” là sao?”
“Là kiểu lúc chỉ có hai người thì thân mật, còn bình thường thì xa cách…” Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy tiếng quát lớn chói tai từ bạn thân của mình.
“Bị điên à?! Cái gì mà yêu kiểu người lớn?! Thôi đi, khỏi có đứa em họ nào hết, là cậu với người cậu yêu đúng không?”
An Nhã ôm lấy gò má của cô mà kéo lại: “Che che giấu giấu cái gì?! Cậu nghĩ qua mắt được mình hả?!”
“...”
“Không có cái gọi là yêu kiểu người lớn! Chỉ có anh ta không đủ yêu cậu mà thôi!”
Như một tiếng sét đánh ngang tai, Tuệ Yên thất thần mà nhìn An Nhã, trong đôi mắt to tròn không giấu được nỗi thất vọng.
“Mình đã nói rồi mà, cậu không được tin tưởng đàn ông! Có khi anh ta ở bên ngoài trăng hoa ong bướm, với một cô nhóc mới mười tám mười chín tuổi như câu làm sao biết được?!”
Còn không nói đến, là bạn thân của Tuệ Yên, An Nhã thừa biết người đàn ông trong lời mà cô nói chính là mối tình đầu của cô.
Ngây thơ như vậy, chắc chắn là con mồi của anh ta rồi cũng nên.
Nghe An Nhã nói như vậy, từ thất vọng trong mắt cô chuyển thành tuyệt vọng, cô khẽ nuốt nước bọt, gỡ tay của An Nhã ra, lấy lại tôn nghiêm cuối cho mình.
“Là em của mình thật, Nhã Nhã… yên tâm.”
Bảo cô yên tâm sao? Trách là trách bạn thân mình vừa ngây thơ lại có vẻ ngoài mềm mại kiều diễm như vậy, cô chỉ sợ Tuệ Yên bị tên đó lừa vào tròng, ăn sạch sẽ rồi vứt bỏ thì đau lòng lắm.
An Nhã chẳng biết nói gì, vì đã hỏi nhiều lắm nhưng Tuệ Yên cứ im lặng như vậy, rốt cuộc lúc ra về nhìn bóng lưng u buồn đó mà chỉ biết thở dài một hơi.
Em họ cái gì, nói dối cũng phải chuyên nghiệp một chút đi chứ?
…
Cả buổi tối Tuệ Yên cứ như người mất hồn, ăn rất ít mà cũng chẳng nói chuyện chữ nào khiến Cảnh Ngạo không thể không lo lắng được.
Cô nhóc bình thường bám hắn dính còn hơn sam, sao bây giờ cứ thờ thờ thẫn thẫn, có lúc lại mím môi cắn răng, có lúc lại len lén nhìn hắn mà buồn bã thở dài.
Cảnh Ngạo khẽ cau mày, Tuệ Yên ăn xong vừa đứng dậy thì bị hắn kéo lại.
“Em làm sao vậy?”
“Hả?” Cô nhóc khẽ giật mình, không dám nhìn vào mắt hắn mà quay đầu đi: “Em có làm sao đâu? Em muốn đi tắm.”
“Em nói dối.” Cảnh Ngạo khẳng định một lời chắc nịch, hắn siết chặt cổ tay của cô dùng sức kéo về.
“Nói, em đang nghĩ cái gì?”
“Em…” Tuệ Yên ngập ngừng một lúc rất lâu, cô cũng biết nếu không làm rõ sự việc thì Cảnh Ngạo sẽ không để cô yên.
Hơn nữa, nếu cô cứ giữ cái tâm trạng trì trệ chết tiệt này thì cũng chẳng làm được việc gì. Tuệ Yên mới hít sâu một hơi, gom hết đủ can đảm mới ngập ngừng mở miệng hỏi hắn.
“Chú… Đối với chú, em là gì vậy?”
Nghe thấy lời nói đó, gương mặt của Cảnh Ngạo có chút lạnh đi, hàng mi tâm khẽ nhíu lại, khó hiểu mà nhìn cô.
“Sao lại hỏi như thế?”
Hắn không cho cô một câu trả lời nhất định mà đặt ra một câu hỏi ngược như vậy, đến cuối cùng Tuệ Yên vẫn không biết người đàn ông này đang nghĩ gì.
Sự bất an trong lòng cô càng dày đặc hơn, giọng nói có phần run rẩy: “Tại sao lại không trả lời em?”
Biểu hiện của cô nhanh chóng thu vào mắt Cảnh Ngạo, hắn âm thầm thở dài một tiếng, vòng tay cứng rắn khẽ ôm cô vào lòng.
“Yên Nhi là sự tồn tại đặc biệt đối với tôi, tôi sống vì em, mà chết cũng vì em.”
“Vậy bây giờ nói cho tôi nghe, đã có ai khiến em bất an hay sao?”
Tuệ Yên im lặng không đáp, mặc dù Cảnh Ngạo đã trả lời đấy, nhưng đó không phải là đáp án mà cô muốn biết, càng khiến trong lòng cô thêm rối ren, nút thắt cuối cùng cũng không thể tháo gỡ.
Thậm chí càng thêm nặng nề hơn.
Nhưng cô biết, dù có hỏi thế nào Cảnh Ngạo cũng sẽ xoay quanh câu trả lời đó mà thôi, thế nên Tuệ Yên không hỏi thêm nữa mà gắng gượng nặn ra nụ cười méo mó.
“Em tới sinh lý kỳ cho nên hay nghĩ nhiều mà thôi, chú đừng để tâm.”