Chương 39: Hắn có thật sự là yêu cô không?

“Lớn đúng không? Nơi này là một tay cha của em dựng nên cả.”

Cô không hề biết “Yểm Dạ” lại lớn như thế này, trong trí nhớ vỏn vẹn chỉ vài phút của Tuệ Yên lúc mới được cha đem về đây, cô chẳng đi đâu xung quanh cả, mỗi ngày đều rúc ở sau cánh tủ trong phòng làm việc của ông.

Cho đến khi gặp mặt Cảnh Ngạo lần đầu tiên, sau đó được hắn đem về biệt thự đến bây giờ mới có thể tận mắt chứng kiến tâm huyết cả đời của cha cô là như thế nào.

Cảnh Ngạo đưa cô đến rồi rời đi mất, Tuệ Yên cũng chẳng biết là hắn đi đâu, hắn ném cô lại cho Phong Điểu, được Phong Điểu vừa làm việc vừa dẫn đi vòng quanh Yểm Dạ.

Phong Điểu có kể lại rằng, trước kia căn cứ không có lớn như thế này, cũng không phải nằm ở hòn đảo này, và quy mô cũng không hoành tráng như vậy.

Nhưng sau khi cha cô mất, tâm huyết của ông cũng chính là tâm huyết của Cảnh Ngạo, hắn đã giúp ân nhân của mình mở rộng ra, dời Yểm Dạ về hòn đảo này.

Đến tận buổi trưa Cảnh Ngạo mới quay lại, Tuệ Yên sắp chán muốn chết rồi thì vừa hay nghe Phong Điểu gọi: “Nhóc con, lão đại tìm em kìa.”

Tuệ Yên nghe xong thì mừng rỡ chạy đến phòng làm việc của Cảnh Ngạo theo lời Phong Điểu.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân chạy huỵch huỵch, sau đó là tiếng mở cửa, Cảnh Ngạo chỉ vừa thốt lên được hai chữ “nhóc con” thì bóng dáng nhỏ xinh của cô đã nhảy vào lòng hắn.

“Cháu…”

Cháu?

Cháu cái gì chứ?!

Tuệ Yên có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không để ý rằng phía ngoài cửa vẫn còn hai người Phong Điểu và Kỷ Tượng.

Mà hai người bọn họ cũng chẳng quan tâm mấy đến chuyện Tuệ Yên ôm lấy lão đại, cả bốn người bọn họ đều gần như là nhìn cô lớn lên bên cạnh Cảnh Ngạo, hắn ôm cô hay cô ôm hắn cả mấy trăm lần rồi cũng chẳng phải chuyện lạ.

Thế nhưng, với người khác thì chắc chắn là lạ.

Cảnh Ngạo kéo cô nhóc ra, đặt Tuệ Yên ngồi xuống ghế, sau đó cho người mang đồ ăn trưa tới.

“Sau này chú ý hình tượng một chút biết chưa?”

“Hình tượng gì chứ, chú là người yêu của em chứ có phải ai đâu?”

Bọn họ ngủ chung một giường mấy ngày qua, thậm chí khoảnh khắc toàn thân cô trần trụi hắn cũng đã thấy, thì hình tượng đối với cô là cái gì chứ?

Cảnh Ngạo không đáp lại, thế nhưng trong ánh mắt của hắn chợt xẹt ngang một tia nghiêm túc, giống như thể đang nhắc nhở cô vậy.

Tuệ Yên có hơi giật mình, cô khẽ mím môi, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trở lại. Cảnh Ngạo mới thu lại ánh mắt, đưa tay xoa nhẹ đầu cô mà dịu dàng nói: “Ngoan.”

Thấy gương mặt buồn bã của cô gái nhỏ như vậy, Cảnh Ngạo mới phá lệ xoa nhẹ đầu cô

“Em là con gái, phải biết tiết chế một chút, hơn nữa bố của em là ai? Ông ấy là chủ nhân của nơi này, còn em là con gái ruột của người đó, cho nên đừng để người khác phải đánh giá thấp về em, hiểu chưa?”

Có thật là chỉ vì muốn giữ thể diện cho cô không? Tuệ Yên mím môi nhìn vào đôi mắt đen tuyền ở trước mặt, hắn không hề dao động chỉ một chút, bộ dạng băng lãnh, lạnh lùng vốn dĩ thường có.

Đến mức cô không nghĩ cái người đàn ông dịu dàng gọi cô dậy ban sáng cũng chính là hắn…

Cô không biết Cảnh Ngạo đang nghĩ gì, liệu có giống với những gì mà cô đang nghĩ tới hay không?

Nhưng rồi Tuệ Yên cũng không cứng đầu thêm mà chỉ ngoan ngoãn đáp lại.

“Em biết rồi…”

Nhưng Tuệ Yên vẫn luôn có một cảm giác, dường như hắn đang cố giữ một khoảng cách nhất định với cô thì phải.

Những lúc cô muốn nắm tay của hắn, Cảnh Ngạo lập tức giật tay lại, đôi mắt trở nên đen kịt thoáng nhìn xung quanh một chút, rồi lại nhỏ giọng dặn dò cô khiến Tuệ Yên không khỏi chìm trong hoang mang.

Thể diện của cô, hình tượng của cô.

Hắn nói như vậy.

Nhưng thật lòng thì, Tuệ Yên lại thấy Cảnh Ngạo đang giống như không muốn để kẻ khác biết được mối quan hệ của bọn họ thì đúng hơn.

Lần trước ở bên ngoài cô có thể hiểu, Cảnh Ngạo không thể tiếp xúc gần gũi với cô là vì có quá nhiều ánh mắt đang theo dõi hắn, hàng trăm con người lướt qua nhau không biết được ở đâu là kẻ địch.

Tuệ Yên tất nhiên có thể hiểu là hắn sợ cô bị liên lụy đến tính mạng.

Thế nhưng đến cả ở Yểm Dạ cũng phải che dấu sao?

Là hắn không thể tin tưởng bất kỳ ai hay hắn thật sự không muốn người khác biết được bọn họ là một đôi.

Bỗng dưng lúc nghĩ đến hai chữ “một đôi”, Tuệ Yên mới bàng hoàng mà sững người, cánh môi run rẩy dường như nhận ra được điều gì đó.

Có thật sự là “một đôi” không?

Từ trước đến nay, người tỏ tình là cô.

Người nói yêu hắn, cũng là cô.

Thậm chí, chính cô còn đem thân thể mình dâng lên cho người đàn ông đó.

Cảnh Ngạo… Cô hình như, chưa từng nghe một lần nào từ miệng hắn nói ra cảm xúc của bản thân.

Hắn… Có thật sự là yêu cô không?

Cô biết Cảnh Ngạo đã từng nói: “Mối quan hệ của tôi và em không thể trở về như trước nữa.”

Vậy thì trong mắt hắn… Cô là gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện