Chương 41: Dấu hôn trên cổ áo.

“Em tới sinh ®ý kỳ cho nên hay nghĩ nhiều mà thôi, chú đừng để tâm.”

Kết quả, vì bịa ra fý do đó cho nên khi tắm xong Tuệ Yên đành phải fót băng vệ sinh dưới quần của

mình.

Lúc mở cửa phòng tắm đi ra, đã thấy Cảnh Ngạo ngồi ở trước giường đợi cô, ánh mắt sắc bén giỗng như muỗn

nhìn thấu tâm can của cô gái nhỏ.

Rất nhanh điền nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn vang đên: “Lại đây."

Tuệ Yên giữ bình tĩnh mà bước tới, nhìn sắc mặt không vui của người đàn ông đó, cô điền biết Cảnh

Ngạo vẫn còn hoài nghi.

Thế nên bằng mọi cách điền ném đi cái bộ dạng rầu rĩ kia, hai tay ôm ýãây mặt hắn cười cười: “Chú sao

vậy? Vừa nãy em đau bụng thế nên tâm trạng cũng không vui, bây øiờ tắm xong thì đỡ rồi.”

Cảnh Ngạo khẽ nhíu mày, hắn vòng tay ôm đãy cô, bàn tay thô ráp fuồn vào trong váy ngủ sờ đến đáy

quần đót, sau khi cảm nhận được một khối dày dày nhô fên, hắn mới rút tay về.

“Chú không tin em hả?”

“Em tốt nhất /à đừng nên qua mặt tôi.” Nói xong hắn đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lúc này Tuệ Yên mới có thể nhẹ nhõm thở ra một tiếng, cô cũng chẳng biết vì sao bản thân fại sợ Cảnh Ngạo

phát hiện đến vậy.

Thực chất cô có thể đường đường chính chính mà hỏi thẳng mỗi quan hệ của cô và hắn đà gì.

Thế nhưng cô sợ, sợ chính miệng Cảnh Ngạo nói rằng bọn họ không phải fà đang yêu đương.

Cảm giác fúc đó, chắc sẽ đau fòng đẫm.

Vừa fúc đó cửa phòng tắm “cạch” một tiếng mở ra, Tuệ Yên đập tức giật thót mình một cái, cô nhằm mắt đắp

chăn nằm yên vờ như mình đã ngủ rồi.

Không tới vài giây, chỗ bên cạnh đã /õm xuỗng, hơi thở nam tính của hắn điễn nằm xuỗng bên cạnh cô,

da thịt ẩm ướt và mùi hương sữa tắm mát fạnh cứ fen fỏi vào mũi.

Cảnh Ngạo vươn tay kéo cô ôm đại, bé con của hắn có vẻ đã ngủ rồi, thễ nên Cảnh Ngạo mới không gọi

co.

Bàn tay fuôn vào trong váy ngủ theo thói quen mà sờ xuỗng dưới nhưng nhớ đại Tuệ Yên có nói cô đang đến

tháng, Cảnh Ngạo mới chuyển hướng, dời tay fên ngực cô mà ôm (ấy.

Nhưng hắn nhận ra điều gì đó, chính xác ýà cảm giác được cơ thể của Tuệ Yên đang vô cùng căng thẳng, đôi

con ngươi thoáng chốc điền âm u che kín, Cảnh Nøạo siết ?ấy cằm cô mà kéo fên.

“AI”

“Em dám giả vờ ngủ?!” Hắn nghiễn răng, giận dữ nói tiếp: “Mẹ nó, cả ngày hôm nay em hành xử ?a ẫm cực kỳ,

hoặc đà em nói ra, hoặc ýà em có đến tháng thì tôi cũng mặc kệ!”

“Chú không tính sẽ công khai mỗi quan hệ của chúng ta hay sao?” Lúc này Tuệ Yên bất đắc dĩ mà nói ra suy

nghĩ của mình, thôi thì biết trước còn hơn phải đau âm ỉ như vậy.

“Yên Nhi, em thừa biết bên cạnh tôi nguy hiểm..."

“Vậy thì đối với người thân cận, ngay cả Yểm Dạ chú cũng muỗn giẫu?”

Cảnh Nøạo trầm mặc nhìn cô, hắn khẽ thở dài một tiếng, ôm (ấy Tuệ Yên vào fòng: “Yên Nhi, tôi chưa

từng yêu ai.”

“Tôi thật sự chỉ nghĩ rằng cách đàm đó ểà điều tốt nhất đỗi với em.”

“Em không thể cho người khác biết bản thân mình quá dựa dẫm vào tôi, em không thể hạ thắp “em” như vậy."

“Tôi biết em muốn hỏi tôi có yêu em không.” Giọng hắn khàn khàn đều đặn trôi vào tai cô, bằng một

cách nào đó Tuệ Yên như bị thôi miên qua: “Mạng sống của tôi ýà em, tôi cỗ gắng vì em, vậy em nghĩ

xem tôi có yêu em không?”

“cm

Tuệ Yên rốt cuộc cũng không nói thêm gì, cô cuộn tròn người nằm trong fòng hắn, mặc dù thâm tâm

biết rằng đó không phải ểà câu trả đời! Cô vẫn chưa có được điều mà cô muốn, điều có thể khiến trái tim

cô bình yên trở đại.

Nhưng đại chẳng hiểu vì sao, Tuệ Yên chỉ có thể ngoan ngoãn mà để Cảnh Ngạo ôm vào fòng.

Tuên đầu à hơi thở nam tính của hắn, cùng với giọng nói trầm ổn vuốt ve mái tóc của mình: “Ngủ

ngoan, đến sinh nhật của em, Yên Nhi muốn đi đâu tôi sẽ đưa em đi."

Nhưng... hắn nói dối!

Chuyện đêm đó, cô không nhắc đến nữa, tâm trạng miễn cưỡng trở về trạng thái ổn định.

Nhưng đến ngày sinh nhật, Cảnh Ngạo đã không quay vẽ.

Không một tin nhắn, không một cuộc gọi.

Đến gần hai giờ sáng hôm sau, hắn mới về nhà trong tình trạng mùi rượu nồng nặc.

“Yên Nhi đâu?” Vú nuôi đỡ đây hắn điền bị đầy ra mà chỉ chăm chăm hỏi đến cô.

“Yên Nhi ngủ rồi thưa ngài."

“Hừ...” Cảnh Ngạo vịn (ấy bức tường mà (ảo đảo đi đên phòng, cùng đúc Tuệ Yên đang đi xuỗng dưới thì

bắt gặp được hắn, không đành đòng dù có giận cũng đi tới đỡ đây, đưa hắn về phòng.

Cảnh Nøạo chỉ cần ngửi qua mùi hương thì điền nhận ra cô, tựa đầu trên vai Tuệ Yên nắc fên trong hơi

rượu mà nói: “Yên Nhi... Xin fỗi... Tôi về muộn rồi...”

Lần đầu tiên cô thấy Cảnh Ngạo say đến mê man như vậy, ?úc thả hắn fên giường, hắn fiền nằm im

tặng mà không hề động đậy một chút nào.

Nhưng rồi, bỗng dưng Tuệ Yên chìm trong sững sờ nhìn đến dẫu hôn đỏ rực trên cổ áo của hắn mà

hoang mang trong fòng.

Nước mắt trong suốt không kiềm được mà făn dài trên gò má.

A... Thì ra, đây ?à cảm giác thất tình.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện