Chương 38: Tâm huyết của cha cô.
Trải qua một đêm tình ái nồng nhiệt, Tuệ Yên khó lắm mới được Cảnh Ngạo đồng ý để yên cho cô đi ngủ, tất cả đều là vì mấy bộ nội y tình thú kia, từ bây giờ có chết cô cũng không dám động vào lại lần nữa.
Lúc này cơ thể đau nhức, xương cốt rụng rời, thắt lưng và hai chân của Tuệ Yên cũng không dám dùng quá nhiều lực, mặc dù nửa mê nửa tỉnh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được thứ đồ vật cứng rắn của Cảnh Ngạo vẫn luôn ấn vào đùi của mình.
Hơn nữa, với cái tư thế bị hắn ôm trọn trong ngực càng khiến cơ thể cô dán sát vào người Cảnh Ngạo gần hơn, khiến cho cái cảm giác cộm cộm, nóng rực ấy càng thêm rõ ràng.
Tuệ Yên khẽ “ưm” một tiếng, muốn đẩy hắn ra.
“Ngạo… Chú đừng đâm vào đùi em nữa, khó chịu quá…”
“Là phản ứng sinh lý mỗi buổi sáng của đàn ông thôi.”
Đáp lại cô là giọng nói trầm khàn đầy từ tính của Cảnh Ngạo, người đàn ông gối đầu lên tay mình, tay còn lại để Tuệ Yên nằm lên, hắn nghiêng người, híp mắt vuốt ve từng lọn tóc vương lại bên sườn mặt cô.
Bé con của hắn vẫn còn đang ngủ, dường như vì sự bất tiện phía dưới mà không ngừng cựa quậy.
“Đừng động.” Cảnh Ngạo hít vào một luồng khí lạnh, vỗ nhẹ lên cánh mông của Tuệ Yên: “Còn động nữa là tôi không dám chắc sẽ nằm yên đâu.”
Tuệ Yên lúc này mới mở mắt ra nhìn, cô hơi bĩu môi giống như đang đánh giá. Cảnh Ngạo cũng chẳng phản ứng gì, chỉ khẽ cười rồi véo nhẹ cái má phúng phính của bé con.
“Dậy thôi, đi ăn sáng.”
Nói xong, Cảnh Ngạo liền ngồi dậy, cúi đầu tìm quần lót mặc vào rồi mới rời khỏi giường, hắn giãn cơ tầm vài phút, ánh mắt vẫn nhìn đến bóng dáng nhỏ xinh đang rúc trong chăn gối.
Tuệ Yên có cảm giác mình vừa mới ngủ thêm một giấc, lần thứ hai bị Cảnh Ngạo gọi dậy thì đã thấy hắn mặc áo quần xong cả rồi, tuy nhiên cà vạt chưa thắt, vẫn treo hờ trên cổ áo.
Người đàn ông kéo tấm chăn ra, cơ thể thiếu nữ trắng nõn, da thịt căng mịn ửng hồng cứ thế thu vào mắt hắn trần trụi không sót một chi tiết nào.
Tuệ Yên vì lạnh mà hơi co người, sờ soạng muốn tìm cái chăn thì bất chợt bị bàn tay to của người đàn ông khẽ đánh vào mông.
“Con nhóc này, còn chưa chịu dậy?”
“Buồn ngủ lắm… Đừng bóp nữa, chú thừa nước đục ăn đậu hũ của em hả?” Cô đánh vào cái tay không yên phận của Cảnh Ngạo, xong bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn: “Nếu em còn không chịu dậy, tôi không chắc là chỉ ăn đậu hũ của em đâu.”
Tuệ Yên chép miệng vài cái mới lười biếng bò dậy, tóc tai rối bù, mắt nhắm mắt mở, đôi môi hồng nhuận còn tùy tiện ngáp lớn một cái.
Cảnh Ngạo vuốt lại tóc cho cô, cưng chiều cô nhóc như bảo vật trong lòng mình.
Tuệ Yên mất một lúc mới tỉnh táo lại được, cô ngước mắt nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông. Sự chú ý lại rơi trên chiếc cà vạt hời hợt của Cảnh Ngạo. Cô gái nhỏ mới vươn tay giúp hắn thắt lại cho thuận mắt.
Tuệ Yên biết hắn chuẩn bị đi đâu, cô cũng muốn đến Yểm Dạ thêm lần nữa, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong mười chín năm mà Tuệ Yên nhìn thấy nơi đó chính là vào cái ngày được bố ruột từ căn nhà nhỏ ở ngoại ô mang về.
Ấn tượng ban đầu chính là “sợ”, một nỗi sợ hãi rất lớn bao gồm cả người đàn ông mà cô nên gọi là “bố” kia, Tuệ Yên chẳng hiểu vì sao bản thân lại ở cùng ông, chỉ nhớ lúc tỉnh lại thì đã ở Yểm Dạ rồi.
Tìm mãi, tìm mãi vẫn không hề thấy mẹ đâu.
Tuệ Yên còn nghĩ mẹ đã bán cô đến cái nơi này, nhưng mãi về sau mới nhận ra một điều.
Mẹ đã mất, còn người đàn ông đáng sợ đó, đúng thật là bố của cô.
Đến giờ cũng đã hơn mười năm qua đi, cô có chút muốn tò mò lại rồi.
“Chú, hôm nay em đi cùng chú được không?”
Cảnh Ngạo khẽ nhướng mày, nhìn cô: “Ý em là đến Yểm Dạ?”
“Vâng.”
Cũng không phải là không được, dù gì nơi đó vốn dĩ nên thuộc về cô, Cảnh Ngạo gật đầu đồng ý. Sau khi ăn xong bữa sáng thì lái xe đưa Tuệ Yên đi.
Chiếc xe nhanh chóng chạy vào một con đường hầm, con đường kéo dài rất lâu cho đến khi nhìn thấy ánh sáng ở cổng ra.
Cô biết Cảnh Ngạo luôn dùng một con đường bí mật, nhưng bây giờ mới có thể tận mắt nhìn thấy nó. Sau khi thoát khỏi hầm, khung cảnh bên ngoài mới dần hiện ra rõ rệt, xung quanh chỉ toàn là cây, mặt trời trên cao cũng bị che khuất bởi bóng mây.
“Chúng ta đang ở đâu vậy? Nơi này là rừng sao?” Tuệ Yên có chút hiếu kỳ.
“Không phải, là một hòn đảo, cách rất xa đất liền.”
“Đảo?!”
“Sao lại ngạc nhiên thế?”
“Vậy đường hầm ban nãy chúng ta đi, là đi xuyên giữa lòng biển hả?”
“Đúng rồi.” Cảnh Ngạo gật đầu, khóe môi hơi cong lên, xoa xoa đầu cô: “Nhóc con, tới rồi.”
Tuệ Yên quay đầu lại nhìn thẳng, lập tức một chiếc cổng cực kỳ lớn đang ở trước mặt, bốn phía đều là tường, thậm chí còn có cả hàng rào lưới điện.
Sau khi cánh cổng nâng lên, để cho xe của Cảnh Ngạo đi vào, cô mới đường đường chính chính nhìn thấy quy mô lớn đến mức kinh ngạc ở bên trong.
Dường như là một lãnh thổ riêng, một khu vực riêng mà chính phủ cũng không thể nào chạm tay đến được.
Nhìn đôi mắt kinh ngạc của Tuệ Yên, Cảnh Ngạo cũng không lấy làm lạ.
“Lớn đúng không? Nơi này là một tay cha của em dựng nên cả.”