Chương 37: Nội y tình thú.

Cảnh Ngạo vén rèm đi vào, liền bị xuân quang trước mặt làm cho chói mắt.

“Chú tháo nón, mở khẩu trang ra đi, ở trong đây không ai biết được đâu.”

Tuệ Yên đang đứng trước mặt, trên người cô là một bộ nội y gợi cảm, vải voan lụa cực kỳ mỏng, gần như là xuyên thấu mọi thứ bên trong, không thể che được cơ thể trắng mềm, vai gầy eo nhỏ, còn đôi ngực sữa thì lại phổng phao vô cùng.

Đồi núi vểnh cao được che đi bởi một chiếc nơ nhỏ trước ngực, nhưng thiết kế kiểu gì, hắn chỉ thấy cái nơ vừa đủ để phủ lên nhũ tiêm, còn nhũ thịt xung quanh thì hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, thậm chí nút thắt chỉ cần rút một cái là chẳng còn che đậy được gì nữa.

Cổ họng của Cảnh Ngạo lập tức bị bộ váy này làm cho khô nóng, bóng dáng cao lớn tiến tới một bước, hắn kéo khẩu trang trên mặt mình xuống, vòng tay ôm lấy cơ thể của Tuệ Yên, nhịn không được mà đánh nhẹ lên mông cô một cái.

“Em mặc thứ yêu nghiệt này là muốn trêu tôi phải không?” 

Cặp mông căng nẩy mềm mịn như một chiếc bánh bao nằm trong tay hắn, Cảnh Ngạo xoa mãi không biết chán, sờ tới viền quần lót của bộ nội y, ánh mắt của hắn càng thêm sâu.

Cảnh Ngạo chửi thề một tiếng: “Mẹ nó, sao cái quần này mỏng dính vậy hả?! Mặc thế này làm sao che hết? Mẹ nó, huyệt nhỏ cũng lộ ra hết rồi, cái dây nó kẹt vào khe mông thế này em không thấy khó chịu à?!”

“Chú nói nhiều quá, thế có đẹp không?” 

“Đẹp!” Đẹp muốn chết, đẹp đến mức hắn chỉ muốn mua hết mấy loại nội y này về bắt cô mặc cho hắn nhìn cả ngày: “Nhưng mặc thế này ít thôi, thằng nhỏ của tôi chịu không nổi!”

Cánh môi mềm nhanh chóng vẽ ra điệu cười đắc ý, cô quay lưng muốn thay đồ cho nên mới bảo Cảnh Ngạo đi ra ngoài: “Chú ra trước đi, em thay đồ xong sẽ ra sau.”

Nào ngờ dây áo vừa tuột đến vai, vòng eo của Tuệ Yên bị một lực lớn tóm lấy, hắn lật cô lại, không đợi Tuệ Yên kịp phản ứng đã gắt gao hôn xuống môi cô, đầu lưỡi to lớn cậy mở răng hàm mà đẩy vào trong như đang chào hỏi.

Mẹ kiếp! Nhóc con này đúng là tiểu yêu tinh, chỉ nhân cơ hội chọc cho hắn nóng hết cả người.

Hôn mãi vẫn không đủ thỏa mãn, bên ngoài vừa vặn vang lên tiếng hỏi thăm của nhân viên.

“Quý khách, tôi có đem đến vài bộ giống như yêu cầu của cô đây.”

Cảnh Ngạo thấy vậy mới chịu buông cô ra, đôi con ngươi xám đục nhìn đến gương mặt ửng hồng của cô gái, đôi môi anh đào còn đang thúc giục hắn: “Chú mau đi đi, kẻo người ta nghi ngờ.”

Cảnh Ngạo hơi nghiến răng, đột nhiên cúi đầu cắn mạnh lên bầu ngực của cô một cái, Tuệ Yên đau nhưng không dám kêu to mà chỉ than nhẹ như một tiếng rên.

“Đợi về nhà, em chết với tôi!”

Hắn nói xong mới đội mũ vào, đeo lại khẩu trang rồi hậm hực bước ra, lướt ngang gương mặt có chút hoảng loạn cùng khó hiểu của nữ nhân viên kia.

Lúc đến quầy thanh toán, Cảnh Ngạo liếc nhìn đống đồ trong túi xách một lượt, hắn chọn một bộ trong đó đưa cho nhân viên cùng với một chiếc thẻ đen.

“Đóng gói hết những bộ giống thế này cho tôi.”

Chỉ một câu nói mà khiến cả nữ nhân viên lẫn Tuệ Yên không giấu được vẻ kinh ngạc.

Cô gái nhỏ ngượng đến đỏ cả mặt, níu lấy tay hắn: “Chú! Chú điên rồi hả? Người ta sẽ…”

“Em thích mặc, tôi cho em mặc đến khi nào vừa ý thì thôi, về sau ở chung với tôi mặc mấy cái này đi, khỏi cần mặc thường phục cũng được.”

“...”

Tuệ Yên cứ tưởng hắn nói đùa, nhưng có ngờ đâu là hắn làm thật…

Ngủ một giấc ngắn tỉnh dậy, buổi tối xuống tìm vú nuôi thì đã không thấy đâu nữa, hỏi Cảnh Ngạo thì mới biết hắn ném bà qua căn cứ mất rồi.

Qua chuyện đó, lúc đi tắm mở tủ quần áo để tìm đồ thì càng tá hỏa hơn khi bên trong chỉ có treo toàn là mấy bộ nội y hắn đã mua về, thậm chí những ngăn nhỏ bên dưới thì là nội y tình thú tách rời, còn đồ thường ngày của cô thì chẳng thấy đâu nữa.

“Chú! Chú đem quần áo của em đi đâu hết rồi?!”

“Vứt rồi.”

“Cảnh Ngạo?!” Tuệ Yên tức điên mà gầm lên một tiếng.

“Mặc cái kia đi, tôi mua về nhiều lắm, bao giờ cần ra khỏi nhà thì tôi đem đồ thường đến cho em”

“Mặc vào để chú tuyên dâm kể cả ban ngày sao?!” Khéo hắn nhịn không nổi lại lăn cô từ lầu cao nhất xuống tới huyền quan cũng nên…

“Nếu không thích thì không cần mặc gì hết cũng được, dù gì tôi vẫn thích nhìn cơ thể em một cách trần trụi hơn.”

“Biến thái!”

Mẹ nó, cô thấy hối hận rồi đấy, tính khoe một chút mà ai ngờ Cảnh Ngạo lại thích tới mức khoa trương thế này đâu?

Tuệ Yên loay hoay mãi không biết phải làm thế nào, tìm hết mọi ngóc ngách thì đúng là chẳng còn bộ đồ thường phục nào thật, cuối cùng cô đành phải chạy qua phòng hắn, lấy tạm một cái áo thun mang về.

Ai ngờ tắm xong mở cửa ra đã thấy Cảnh Ngạo đứng trước mặt, trên tay hắn là một trong những bộ nội y mà hắn đã mua về kia.

“Mặc vào.”

“...”

“Tôi muốn nhìn.”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện