Chương 36: Có thứ này, muốn cho chú nhìn...

“Khả năng đó sẽ không xảy ra.”

Tuệ Yên cũng không hề suy nghĩ quá nhiều đến việc đó, dù gì cô đã sống cùng Cảnh Ngạo mười lăm năm rồi, thân thiết hơn cả ruột thịt thì làm sao có chuyện hắn không cần cô được.

Ăn xong bữa sáng, trước mắt thấy Cảnh Ngạo chuẩn bị rời khỏi biệt thự, hôm nay cũng là ngày nghỉ của Tuệ Yên, cho nên ngỏ lời muốn ra ngoài cùng với hắn.

“Hôm nay chú cũng bận sao?”

“Chỉ một lát thôi, tầm trưa tôi sẽ quay lại.” Nghe vậy, cô gái nhỏ liền cao hứng, lập tức đứng dậy bước tới giúp Cảnh Ngạo thắt cà vạt: “Vậy chiều đi trung tâm mua sắm với em được không?”

“Muốn mua đồ?” Hắn cài khuy áo ở cổ tay, tầm mắt liếc nhìn gương mặt xinh đẹp đang đứng trước ngực mình mà đáp: “Tôi có thể gọi Mộc Xà đi với em.”

“Không muốn! Anh ấy cứ như robot ấy, nói chuyện không vui chút nào.”

“Vậy thì Kỷ Tượng? Phong Điểu thì không được, tên nhóc đó đang làm nhiệm vụ rồi.”

“Chú nghĩ con gái bọn em đi mua sắm thì gọi mấy người đó để làm gì?! Chị Ngư thì bị chú ném qua Nam Phi lãnh phạt rồi, không gặp được nữa!” Tuệ Yên cau mày, trừng mắt nhìn hắn, sao Cảnh Ngạo lại không hiểu là cô muốn đi với hắn nhỉ?

“Vậy để tôi gọi con bé về, bay tầm vài tiếng là về tới thôi.”

“Cảnh Ngạo!” Nghe Tuệ Yên gằn giọng quát lớn tên hắn một tiếng hẳn hoi như vậy cũng khiến Cảnh Ngạo cũng giật mình không ít, tầm mắt liền hạ xuống gương mặt trắng trẻo đang vô cùng giận dữ kia.

Cảnh Ngạo khẽ nuốt nước bọt, không biết con bé này lại giận cái gì đây?

“Yên Nhi sao vậy? Hay là em muốn tôi đi cùng? Nhưng tôi cũng là đàn ông, làm sao hiểu được thú vui đó của bọn em?”

Cảnh Ngạo cảm thấy mình nói cũng có lý mà? Hắn quanh năm suốt tháng chỉ có cầm dao, cầm súng, cái đầu quanh đi quẩn lại chỉ có thương vụ buôn bán, mỗi lần Tuệ Yên muốn gì thì ném cho cô thẻ đen, tự cô muốn mua gì thì mua.

Cũng đâu thấy cô đòi hỏi.

Vậy sao lần này lại giận như vậy? Cảnh Ngạo đi theo cô khác gì tượng đá, biết cái gì đâu mà trò với chả chuyện?

Nhưng sự thật chỉ đơn giản là cô muốn được hắn dành thời gian rảnh cho mình mà thôi.

Hứng thú trong đáy mắt giống như một ngọn lửa nhỏ của cô rốt cuộc cũng bị “đầu đất” Cảnh Ngạo hắt nước dập tắt, Tuệ Yên thở dài một tiếng, không đòi hỏi nữa mà chỉ quay người đi ra khỏi phòng.

“Thôi không cần đâu, để em tự đi cũng được.”

Nhìn bé con của mình bỗng dưng lạ lùng như vậy, kinh nghiệm bao nhiêu lần bị cô lạnh nhạt cũng nói cho hắn biết là Tuệ Yên đang giận, sải chân dài vội vàng đuổi theo kéo cô lại.

“Chiều nay đợi tôi ở nhà, tôi về sẽ đưa em đi.”

Mà Tuệ Yên là kiểu người mau giận mà cũng dễ nguôi, ngồi vào xe chạy ra khỏi biệt thự một cái là liền hớn hở trở lại.

Cảnh Ngạo thấy cô như thế cũng chỉ lắc đầu cười trừ, đúng thật là hắn già rồi, thiếu nữ mới lớn như thế này, hắn khó mà hiểu nổi.

Bước vào đến trung tâm thương mại, mặc dù áo quần hiện tại của hắn cũng chỉ là thường phục hết sức bình thường, áo cổ lọ và quần tây tối màu, khoác bên ngoài là áo măng tô rộng, trên đầu đội mũ lưỡi trai, gương mặt sắc nét còn bị che đi bởi khẩu trang y tế.

Thoáng nhìn trông Cảnh Ngạo chẳng khác gì một người bình thường.

Thế nhưng vẫn không thể nào khiến hắn bị lu mờ bởi vì cái chiều cao hơn người đó được, không những vậy, tỷ lệ cơ thể còn vô cùng cân đối, dù có che giấu cách mấy thì hiển nhiên vẫn lọt vào tầm ngắm của những người phụ nữ bên cạnh.

Tuệ Yên có chút khó chịu, cô cố tình nép sát vào người Cảnh Ngạo, ôm lấy cánh tay của hắn như thể đang đánh dấu chủ quyền với những kẻ xung quanh.

Nào ngờ hắn lại giật mình theo bản năng mà giật tay ra, lập tức liền khiến Tuệ Yên sững sờ mà nhìn hắn.

“Chú…”

“Không thể, em biết lý do vì sao mà? Đứng cách xa một chút.”

Tuệ Yên cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp hơi xụ xuống, cô quên mất giữa cô và hắn không thể thoải mái như người bình thường được.

Tuệ Yên cũng biết cái “lý do” đó thiết yếu như thế nào, là cực kỳ quan trọng, thế nên hắn mới không cho phép cô ở bên ngoài động chạm quá nhiều.

Sau khi ném hết đống đồ đó lên xe, một mình Tuệ Yên đẩy đi, còn Cảnh Ngạo thì vẫn giữ một vị trí nhất định với cô, hắn luôn đi sau lưng Tuệ Yên, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn cô đơn như vậy, đôi con ngươi lạnh nhạt hơi trầm xuống.

Lần này thấy cô nhóc đi vào một quầy đồ lót cho phụ nữ, hắn không định đi vào mà chỉ đứng ngoài đợi cô.

Tuệ Yên vào trong một lúc, vài phút sau nhân viên của cửa hàng đi đến nói nhỏ với hắn: “Tiên sinh, người yêu của anh gọi anh ở bên trong.”

Cảnh Ngạo liếc mắt nhìn vào, liền thấy cái đầu nhỏ của cô đang ló ra nhìn, hắn khẽ gật đầu, trước khi đi vào thì có nhìn ngó xung quanh một lúc.

Nhìn cái đầu nhỏ của Tuệ Yên ló ra sau tấm rèm che, Cảnh Ngạo không nhịn được mà cười một cái: “Sao vậy?”

“Chú… Vào đây đi.”

“Hửm?” Cảnh Ngạo còn chưa bước vào, trước mắt đã thấy tấm rèm hơi rũ xuống vai cô, lộ ra một mảng da thịt trắng mềm, trên cầu vai còn vương lại một sợi vải mỏng tanh có ren màu đen.

“Có thứ này, muốn cho chú nhìn…”

Huyệt thái dương của hắn khẽ giật nhẹ, đừng nói là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện