Chương 35: Hành động lạ lẫm.

Đến khi trận tình ái kịch liệt qua đi, cô gái nhỏ kiệt sức mà ngủ say, người đàn ông mới hôn lên khóe mắt đẫm nước, nhỏ giọng đáp lại.

“Ừm, tôi biết.”

Đây là lần đầu tiên Tuệ Yên ngủ lại có cảm giác được hắn ôm vào lòng, thế nên cô ngủ rất sâu, cũng chẳng còn bị giật mình tỉnh lại vào lúc nửa đêm.

Sáng ngày thì chỗ bên cạnh đã trống trơn, cô biết Cảnh Ngạo dậy rất sớm, hơn hết là hắn còn chưa bao giờ ngủ sâu giấc. Tuệ Yên ngồi dậy quên cả xỏ dép mà chạy xuống lầu, nhìn trái nhìn phải khắp phòng khách lẫn phòng bếp chẳng thấy người đâu.

Cả vú nuôi cũng không có ở nhà, chợt nhớ đến một mà nơi cô vẫn chưa từng tìm qua, sau đó liền đổi hướng mà đi đến khu luyện tập.

Cánh cửa đẩy ra, quả nhiên là hắn ở đây, tấm lưng trần rắn rỏi hướng về phía Tuệ Yên đang không ngừng chống đẩy trên thanh xà ngang, từng giọt mồ hôi lăn dài trên làn da màu đồng khỏe mạnh. 

Tuệ Yên rón rén đi tới, tính khiến hắn bất ngờ một phen thì ý định đột nhiên bị Cảnh Ngạo lật tẩy.

“Đã ăn sáng chưa mà chạy qua đây?” Nghe giọng nói bất thình lình như thế, cô khẽ giật mình nhẹ một chút, có hơi chột dạ: “Ch… Chưa ăn.”

Cảnh Ngạo thả người xuống, bóng lưng to lớn đứng thẳng, hắn với tay cầm lấy tấm khăn lau khô mồ hôi rồi quay đầu lại nhìn, nhưng lập tức đôi chân mày liền cau lại với nhau.

“Dép của em đâu?” Cảnh Ngạo từng bước đi tới, Tuệ Yên tưởng đâu hắn sẽ đánh mông cô một cái vì tội không nghe lời, ai ngờ hắn cúi người dùng một tay ôm cô ngồi lên cánh tay của mình: “Chạy từ phòng ngủ xuống đây mà không mang dép? Em cho rằng chân mình là sắt thép hả?”

“Em chỉ quên một chút thôi mà.” Cô gái nhỏ khẽ chu môi, vòng tay nhỏ mềm ôm lấy cổ của Cảnh Ngạo, hôn hôn lên má người đàn ông vài ba cái liền bị lòng bàn tay của hắn chặn lại: “Bẩn.” 

“Không bẩn.” Mồ hôi của hắn không những không hề khó chịu, ngược lại còn có mùi hoocmon nam tính đặc biệt quyến rũ, hơn nữa, chỉ cần hạ tầm mắt liền có thể thấy từng múi cơ bụng vô cùng săn chắc càng khiến Tuệ Yên nhìn đến mê mẩn.

Khó lòng nhịn được, cô gái nhỏ khẽ nuốt nước bọt, đưa tay tới sờ lên múi bụng của Cảnh Ngạo nhẩm đếm trong miệng, hai mắt không giấu được niềm yêu thích mà long lanh sáng lên.

“Chú có tận tám múi?!”

“Thích không?” Hắn cong môi cười, nhìn bé con đang sờ đến bụng mình mà hứng thú không thôi.

“Thích!”

“Chỉ cho em sờ.” 

Bàn tay trắng mềm nhỏ nhắn giống như nghịch ngợm chưa đủ, còn muốn trượt dần xuống dưới, lướt qua đường nhân ngư quyến rũ, Tuệ Yên cố ý khều nhẹ chun quần của Cảnh Ngạo một cái, giảo hoạt cong môi cười.

“Cả đường nhân ngư cũng đẹp nữa, ấy, chỗ này nổi gân nè.” 

Mặc dù thân dưới bị lớp quần thể thao che đi, nhưng đường gân xanh dữ tợn nối liền với hạ bộ cứ thế hiện rõ lên giữa hai đường nhân ngư của hắn.

Bị cô nhóc trêu chọc như vậy, cơ thể Cảnh Ngạo phút chốc đã nóng lên, bụng dưới căng thẳng. Hắn chặn lại bàn tay mềm mại đang vô tư nghịch ngợm kia mà trầm giọng mắng.

“Đừng làm loạn, mau đi ăn sáng.”

“Còn sờ nữa là cho em ăn sáng trên giường!”

Nhớ lại trận tình kịch liệt đêm qua mà Tuệ Yên lập tức thu tay, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ ôm lấy cổ của Cảnh Ngạo để hắn mang về phòng ăn.

Đến nơi thì thả cô xuống ghế, vú nuôi cũng đã về lại biệt thự từ ban nãy, giờ này mỗi ngày đều là giờ ăn sáng của hai người bọn họ, như thường lệ bà đem đồ ăn ra.

Nét mặt của Cảnh Ngạo vẫn lãnh đạm như trước, cô nhóc Tuệ Yên mặc dù vẫn náo nhiệt như thường ngày nhưng không hiểu vì sao bà lại cảm thấy có chút khác lạ.

Là do ánh mắt của hắn và cô sao? Từ lúc nào, ánh mắt của Cảnh Ngạo lại giống như đang yêu chiều một tiểu tình nhân đến vậy?

Vú nuôi quay vào trong bếp, nhưng giữa chừng lại đứng ở góc khuất nhìn đến, càng bất ngờ hơn khi thấy Tuệ Yên nhướn người tới, hôn lên má của hắn một cái.

Còn người đàn ông thì bật cười, đánh nhẹ vào mông cô như đang đáp trả, thậm chí cô nhóc còn gắp một viên há cảo đưa đến trước mặt Cảnh Ngạo.

“Chú nói ‘a’ đi.”

“Con nhóc này, đừng nghịch nữa, mau ăn đi.”

Tầm mắt của cô hơi chếch lên, liền thấy vú nuôi đang nhìn đến, Tuệ Yên khẽ giật mình, bộ dáng chột dạ giống như vừa bị phụ huynh phát hiện ra chuyện yêu đương lén lút của mình vậy.

Cô mím môi, ngoan ngoãn ngồi xuống, yên lặng ăn cho xong phần của mình.

Sau khi Cảnh Ngạo dùng bữa xong, hắn hơi cau mày nhìn đến đôi chân trần trắng trẻo đang đong đưa ở trước mắt mình, thân ảnh cao lớn liền đứng dậy rời khỏi phòng ăn, một lúc sau mới quay lại với trên tay là một đôi dép lông màu trắng.

Cảnh Ngạo nửa quỳ ngồi xuống, cẩn thận đeo dép vào cho cô, còn trách nhỏ một lời: “Phải biết tự chăm sóc cho bản thân mình chứ?”

“Chẳng phải có chú chăm lo cho em từng li từng tí rồi sao?” Tuệ Yên cong mắt nhìn hắn, Cảnh Ngạo cũng không đáp lại, mà chỉ cười nhẹ một tiếng.

Vì cô nhóc nói quá đúng.

“Nếu sau này không có tôi thì phải làm sao?” Nụ cười trên môi Tuệ Yên rất nhanh đã tàn đi, đôi mắt hoang mang nhìn đến hắn: “Vậy… Sẽ có một ngày, chú không còn cần em nữa sao?” 

Trong một phút giây nào đó, Tuệ Yên chợt thấy ánh mắt của hắn sâu hơn, nhưng chỉ vài giây thôi, Cảnh Ngạo đã híp mắt cười mà xoa nhẹ đầu cô.

“Khả năng đó sẽ không xảy ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện