“Đi theo cô bé.”

Cảnh Ngạo chậc lưỡi một tiếng quay về phòng, cả đêm chỉ ngồi ở ghế xoay mà nhìn ra cửa sổ, hắn đã cử Nhị Đệ đi theo cô rồi, nên không lo lắng sẽ xảy ra việc gì.

Thật ra hắn đã sớm biết tình cảm của Tuệ Yên, cũng biết cô lén lút đi vào phòng hắn, một kẻ lăn lộn cả cuộc đời như Cảnh Ngạo thì làm sao không nhận ra được điều đó, hắn ngủ tỉnh, cho nên chỉ cần một tiếng động nhỏ hắn cũng nghe thấy.

Những ngày đầu cô chỉ đứng ở cửa mà nhìn, cho nên Cảnh Ngạo cũng không để ý quá nhiều, có khi còn cho rằng Tuệ Yên bị mộng du, nhưng tới một ngày cô cả gan leo lên giường hắn, hắn đã cố tình nằm yên để không khiến cả hai phải khó xử.

Nhưng Tuệ Yên ngày càng to gan lớn mật, hôn hắn, từ trán hắn xuống dần, đến cuối cùng là dám hôn lên môi của Cảnh Ngạo.

Hắn biết tất, chỉ không muốn phải đối diện với việc khó xử khi nhìn Tuệ Yên, nên hắn mới vờ như không biết.

Ai ngờ, ngày hôm qua cô nhóc còn ôm lấy hắn, hắn cũng là đàn ông, tất nhiên bị cảm giác mềm mại đó chạm vào, hắn phát giác ra bản thân vậy mà khốn nạn đến mức nổi lên phản ứng với Tuệ Yên.

Hắn tức giận, thế nên mới nặng tay với cô như vậy, dù biết là không cùng huyết thống, nhưng bọn họ không thể, hắn đã hứa với ông trùm đời trước rằng sẽ nuôi nấng cô, tìm cho cô một kẻ xứng đáng để dựa dẫm một đời.

Tuyệt nhiên kẻ đó không thể là hắn, hắn lăn lộn bẩn thỉu như thế nào, Cảnh Ngạo tất nhiên biết rõ, cho nên hắn không muốn vấy bẩn tâm hồn trong sáng của Tuệ Yên.

Những gì mà Cảnh Ngạo đe dọa cô, chỉ là dám nói mà không dám làm thôi, đã nuôi cô bao nhiêu năm như vậy, làm sao nói cắt đứt là cắt đứt được.

Hắn phiền muộn trong lòng, ánh mắt tối tăm càng thêm nặng nề, đóm thuốc đỏ trên tay bị dập tắt đi, Cảnh Ngạo đã trải qua sống chết, lăng mạ nhục nhã bao nhiêu năm, thế nhưng lần này hắn lại không thể biết được bản thân mình phải làm gì.

Vừa lúc đó, điện thoại đột nhiên rung lên.

“Làm sao?”

“Lão đại, tiểu thư uống say mất rồi…”

“Mẹ nó!”



Ở quán bar, có một bóng dáng nhỏ đã uống đến mức say mèm, Nhị Đệ vẫn luôn quan sát từ xa, thế nhưng lão đại lại không cho phép bọn họ chạm vào cô, thế nên cậu mới không đi tới.

Chỉ đứng một góc nhìn Tuệ Yên gật gù muốn ngã nằm ra bàn.

Rất nhanh liền có một tên đàn ông lân la cầm ly rượu đến.

“Người đẹp, uống với anh một ly không?”

“...” Tuệ Yên say đến mơ hồ, không nhìn ra được là ai đang nói nữa, lúc cô ngẩng đầu lên, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn gã đó thành Cảnh Ngạo.

Cô chớp chớp mắt, bộ dáng động lòng người vòng tay ôm lấy cổ hắn: “Cảnh Ngạo, vì sao không phải là em? Em cũng có thể làm tốt hơn người ta mà.”

Tên đàn ông đó tự dưng được mỹ nữ ôm, hạnh phúc đến sướng tê người, mặc kệ mỹ nữ đang mơ màng nhắc đến tên của ai đó, hắn ta vẫn nhanh nhảu vòng tay ôm lấy cô, muốn đem cô đi.

“Đêm nay, để anh Cảnh Ngạo “yêu” em nhé?”

Nhị Đệ đã thấy rồi, cậu ta trừng mắt vội vàng lao đến, nhưng lại có một bóng dáng cao lớn xuất hiện còn nhanh hơn cả cậu, hắn đứng sừng sững trước mặt của gã đàn ông đó, ánh mắt hằn đầy tia máu như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cảnh Ngạo dùng lực bóp mạnh lấy gáy cổ của tên đàn ông đó, khiến hắn ta đau đến trợn trắng mắt, cơ thể bị đình chỉ không làm gì được.

Tay còn lại đón lấy Tuệ Yên ôm vào trong ngực, gằn mạnh giọng nói.

“Mày có ba giây để sủa trước khi đéo còn cái răng nào!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện