“Từ nay về sau gọi cô ấy là thím.”
Tuệ Yên rưng rưng nước mắt nhìn hắn, người đàn ông vẫn như cũ, lạnh lùng cắn điếu thuốc đang cháy dở mà nhìn cô, đôi môi đỏ mọng cứ mấp máy như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cô cụp mắt, chỉ cúi đầu chào người phụ nữ kia một tiếng cho qua lệ rồi lách người bỏ đi, thật nhanh trước khi nước mắt không kiềm được mà lăn xuống.
Tuệ Yên biết là cô sai, nhưng hắn có cần phải nhẫn tâm đến mức đó không?
Cảnh Ngạo thật sự muốn cưới người phụ nữ ấy sao?
Tuệ Yên cũng biết với tuổi của hắn, kết hôn cũng là chuyện bình thường, Cảnh Ngạo đã nuôi nấng, chăm sóc cô bao nhiêu năm, hắn cũng nên có hạnh phúc cho riêng mình, thế nhưng nghĩ đến việc đó, Tuệ Yên lại không cam lòng.
Bọn họ không phải máu mủ ruột thịt, cô yêu hắn cũng đâu có gì là sai? Cô lớn lên cũng xinh đẹp, có thua kém gì những người phụ nữ kia? Vậy thì vì sao không thể là cô?
Tuệ Yên tìm một góc khuất, uất ức mà khóc thật lớn để giải tỏa đi tâm trạng nặng nề chết tiệt này.
Rồi cũng chẳng hiểu vì sao, cô lại ngủ quên ở khóc khuất ấy đến tận chiều tối, phải nhờ vú nuôi đi tìm mới thấy được cô.
“Tiểu thư… Tiểu thư, vì sao lại ngủ ở nơi này?” Vú nuôi nhỏ giọng gọi cô dậy, thấy Tuệ Yên lim dim mở mắt, bà mới nói tiếp: “Ngài Cảnh đang ở phòng ăn đợi cháu kìa, mau lên, kẻo ngài ấy giận.”
Tuệ Yên mơ hồ đứng dậy đi theo vú nuôi về đến phòng ăn, nhìn thấy Cảnh Ngạo đang ngồi cạnh người phụ nữ kia thì cô mới kịp hoàn hồn.
Tuệ Yên nghiến răng, không muốn nhìn, chỉ chọn một chỗ xa nhất để ngồi, cả buổi cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chuyên tâm ăn phần của mình, xong rồi thì tự giác đứng dậy.
“Cháu ăn xong rồi! Cháu về phòng trước!”
Người phụ nữ kia để ý đến thái độ của Tuệ Yên từ lúc mới đặt chân tới biệt thự rồi, hình như cô cũng nhìn ra được điều gì đó, ghé sát vào tai của hắn mà nói.
“Cô bé, thích anh đúng không?”
“Không phải chuyện của cô.” Hắn vẫn lạnh lùng như vậy, Thư Kỳ chỉ cười mỉm, cô hiểu rồi, cái tình huống trớ trêu này.
“Hóa ra lão đại bảo em đến là để làm bia đỡ đạn vậy hả? Đúng là tàn nhẫn thật nha.”
Vừa dứt lời, người đàn ông đã đột ngột đứng dậy, hắn đút tay vào túi quần lững thững đi về phòng mình: “Ăn xong thì đến phòng tôi.”
Thư Kỳ nghe theo lời hắn, xong xuôi thì tìm đến phòng của Cảnh Ngạo, trước khi bước vào thì có chạm mặt Tuệ Yên, nhìn biểu cảm trắng bệch đó của cô, Thư Kỳ không hiểu vì sao có chút buồn cười, ngang nhiên trước ánh mắt bàng hoàng đó mà đi vào phòng của Cảnh Ngạo.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Tuệ Yên vội vàng chạy đến áp tai vào cửa để nghe thử.
“Cởi đồ.”
Không lâu sau những tiếng rên rỉ nỉ non cứ vậy phát ra từ bên trong, một thiếu nữ chưa trải qua tình trường như Tuệ Yên cũng có thể biết là đang xảy ra chuyện gì.
“Rên to lên một chút, bộ cô là cá chết à?”
Gò má cô ửng hồng, khóe môi run rẩy, tầm nhìn lại bị nhòe đi vì nước mắt, đau đớn bước về lại phòng của mình.
“Ra xem thử con bé còn ở bên ngoài không?” Hắn hình như cảm nhận được Tuệ Yên đã rời đi, gọi Thư Kỳ kiểm tra thử.
“Đi rồi.”
Người đàn ông đó trang phục vẫn chỉnh tề, ngay cả Thư Kỳ cũng vậy, trong căn phòng mọi thứ vẫn hoàn toàn bình thường giống như sự việc đỏ mặt kia chưa hề xảy ra.
“Đúng là tàn nhẫn mà, vì cắt đứt tình cảm của cô bé mà làm đến vậy? Anh không sợ cô bé đau lòng à? Tình đầu của thiếu nữ mới lớn mỏng manh lắm đó.”
Cảnh Ngạo không nói gì, hắn gác chân lên bàn, châm điếu thuốc rồi quay đầu ra cửa sổ mà hút, một lúc sau lại bắt gặp bóng dáng nho nhỏ của Tuệ Yên đang bước về phía cổng.
Cảnh Ngạo trừng mắt, lập tức đứng dậy chạy xuống.
“Giờ này còn muốn đi đâu?!” Hắn nắm lấy tay cô kéo về.
“Chú bỏ ra! Đừng có chạm vào cháu! Chú làm với người phụ nữ kia rồi, đừng bao giờ chạm vào cháu!”
“Tuệ Yên! Tôi là chú của cháu! Cháu không được phép nói như thế!”
“Cháu không muốn! Chú cắt đứt quan hệ với cháu cũng được, cháu không buông bỏ tình cảm này được!”
Cô vùng vẫy đẩy hắn ra, thậm chí còn cắn mạnh vào tay của Cảnh Ngạo một cái rồi chạy ra khỏi biệt thự.
Cảnh Ngạo chỉ biết thở dài một hơi, bên cạnh từ lúc nào đã xuất hiện bóng dáng của Nhị Đệ, hắn trầm giọng nói.
“Đi theo cô bé.”
Tuệ Yên rưng rưng nước mắt nhìn hắn, người đàn ông vẫn như cũ, lạnh lùng cắn điếu thuốc đang cháy dở mà nhìn cô, đôi môi đỏ mọng cứ mấp máy như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cô cụp mắt, chỉ cúi đầu chào người phụ nữ kia một tiếng cho qua lệ rồi lách người bỏ đi, thật nhanh trước khi nước mắt không kiềm được mà lăn xuống.
Tuệ Yên biết là cô sai, nhưng hắn có cần phải nhẫn tâm đến mức đó không?
Cảnh Ngạo thật sự muốn cưới người phụ nữ ấy sao?
Tuệ Yên cũng biết với tuổi của hắn, kết hôn cũng là chuyện bình thường, Cảnh Ngạo đã nuôi nấng, chăm sóc cô bao nhiêu năm, hắn cũng nên có hạnh phúc cho riêng mình, thế nhưng nghĩ đến việc đó, Tuệ Yên lại không cam lòng.
Bọn họ không phải máu mủ ruột thịt, cô yêu hắn cũng đâu có gì là sai? Cô lớn lên cũng xinh đẹp, có thua kém gì những người phụ nữ kia? Vậy thì vì sao không thể là cô?
Tuệ Yên tìm một góc khuất, uất ức mà khóc thật lớn để giải tỏa đi tâm trạng nặng nề chết tiệt này.
Rồi cũng chẳng hiểu vì sao, cô lại ngủ quên ở khóc khuất ấy đến tận chiều tối, phải nhờ vú nuôi đi tìm mới thấy được cô.
“Tiểu thư… Tiểu thư, vì sao lại ngủ ở nơi này?” Vú nuôi nhỏ giọng gọi cô dậy, thấy Tuệ Yên lim dim mở mắt, bà mới nói tiếp: “Ngài Cảnh đang ở phòng ăn đợi cháu kìa, mau lên, kẻo ngài ấy giận.”
Tuệ Yên mơ hồ đứng dậy đi theo vú nuôi về đến phòng ăn, nhìn thấy Cảnh Ngạo đang ngồi cạnh người phụ nữ kia thì cô mới kịp hoàn hồn.
Tuệ Yên nghiến răng, không muốn nhìn, chỉ chọn một chỗ xa nhất để ngồi, cả buổi cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chuyên tâm ăn phần của mình, xong rồi thì tự giác đứng dậy.
“Cháu ăn xong rồi! Cháu về phòng trước!”
Người phụ nữ kia để ý đến thái độ của Tuệ Yên từ lúc mới đặt chân tới biệt thự rồi, hình như cô cũng nhìn ra được điều gì đó, ghé sát vào tai của hắn mà nói.
“Cô bé, thích anh đúng không?”
“Không phải chuyện của cô.” Hắn vẫn lạnh lùng như vậy, Thư Kỳ chỉ cười mỉm, cô hiểu rồi, cái tình huống trớ trêu này.
“Hóa ra lão đại bảo em đến là để làm bia đỡ đạn vậy hả? Đúng là tàn nhẫn thật nha.”
Vừa dứt lời, người đàn ông đã đột ngột đứng dậy, hắn đút tay vào túi quần lững thững đi về phòng mình: “Ăn xong thì đến phòng tôi.”
Thư Kỳ nghe theo lời hắn, xong xuôi thì tìm đến phòng của Cảnh Ngạo, trước khi bước vào thì có chạm mặt Tuệ Yên, nhìn biểu cảm trắng bệch đó của cô, Thư Kỳ không hiểu vì sao có chút buồn cười, ngang nhiên trước ánh mắt bàng hoàng đó mà đi vào phòng của Cảnh Ngạo.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Tuệ Yên vội vàng chạy đến áp tai vào cửa để nghe thử.
“Cởi đồ.”
Không lâu sau những tiếng rên rỉ nỉ non cứ vậy phát ra từ bên trong, một thiếu nữ chưa trải qua tình trường như Tuệ Yên cũng có thể biết là đang xảy ra chuyện gì.
“Rên to lên một chút, bộ cô là cá chết à?”
Gò má cô ửng hồng, khóe môi run rẩy, tầm nhìn lại bị nhòe đi vì nước mắt, đau đớn bước về lại phòng của mình.
“Ra xem thử con bé còn ở bên ngoài không?” Hắn hình như cảm nhận được Tuệ Yên đã rời đi, gọi Thư Kỳ kiểm tra thử.
“Đi rồi.”
Người đàn ông đó trang phục vẫn chỉnh tề, ngay cả Thư Kỳ cũng vậy, trong căn phòng mọi thứ vẫn hoàn toàn bình thường giống như sự việc đỏ mặt kia chưa hề xảy ra.
“Đúng là tàn nhẫn mà, vì cắt đứt tình cảm của cô bé mà làm đến vậy? Anh không sợ cô bé đau lòng à? Tình đầu của thiếu nữ mới lớn mỏng manh lắm đó.”
Cảnh Ngạo không nói gì, hắn gác chân lên bàn, châm điếu thuốc rồi quay đầu ra cửa sổ mà hút, một lúc sau lại bắt gặp bóng dáng nho nhỏ của Tuệ Yên đang bước về phía cổng.
Cảnh Ngạo trừng mắt, lập tức đứng dậy chạy xuống.
“Giờ này còn muốn đi đâu?!” Hắn nắm lấy tay cô kéo về.
“Chú bỏ ra! Đừng có chạm vào cháu! Chú làm với người phụ nữ kia rồi, đừng bao giờ chạm vào cháu!”
“Tuệ Yên! Tôi là chú của cháu! Cháu không được phép nói như thế!”
“Cháu không muốn! Chú cắt đứt quan hệ với cháu cũng được, cháu không buông bỏ tình cảm này được!”
Cô vùng vẫy đẩy hắn ra, thậm chí còn cắn mạnh vào tay của Cảnh Ngạo một cái rồi chạy ra khỏi biệt thự.
Cảnh Ngạo chỉ biết thở dài một hơi, bên cạnh từ lúc nào đã xuất hiện bóng dáng của Nhị Đệ, hắn trầm giọng nói.
“Đi theo cô bé.”
Danh sách chương