[18+] Chương 27: Xe chấn!
“Tôi càng muốn đánh! Con mẹ nó, ông đây chiều em đến hư người rồi phải không? Không muốn về Thành Đô, muốn ở đây với ai?! Với thành nhãi Lập Thành ban nãy có đúng không?!”
“Không muốn! Không muốn! Đừng có đánh nữa, đồ già khó ưa! Huhu… Chú đi chết đi, cút ra!” Tuệ Yên không ngừng đá đạp, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi Cảnh Ngạo, nhưng sức của hắn quá lớn, chẳng khác nào một con gấu đen đang vây lấy một con thỏ trắng.
Hai tay của Tuệ Yên bị cà vạt trói chặt, cột lên ở tay vịn ở trên nóc xe, cơ thể cô vốn dĩ đã nhỏ bé còn bị hắn treo lên như vậy, điểm tựa duy nhất chỉ có chiếc cà vạt đang trói chặt cô.
Ngay cả hai cổ chân của Tuệ Yêu cũng bị hai sợi seatbelt quấn lấy, cả cơ thể hoàn toàn bị siết chặt, không còn khả năng để trốn thoát.
Cô ấm ức trừng đôi mắt ầng ậng nước mà nhìn hắn.
“Chú bắt nạt… Chú dám bắt nạt tôi… Hức… Đồ chó… Chú mà thả tôi ra… Tôi đánh chết chú… Huhu…”
Nào ngờ đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Tuệ Yên sợ đến xanh mặt, người mở cửa xe là một nam tài xế, tuy đôi mắt của anh ta hoàn toàn không hề nhìn xuống khoang sau dù chỉ một lần, nhưng Tuệ Yên có thể biết, anh ta đã thấy được rồi, thấy cái cảnh mà cô bị trói và treo lên như thế này.
Nhìn gương mặt trắng nõn tím xanh bất thường, Cảnh Ngạo khẽ nhếch môi, hắn kéo cằm cô lại, đôi mắt sắc bén và cao ngạo nhìn thẳng vào mắt cô.
“Em đừng tưởng ương bướng, cứng đầu như vậy là tôi không có cách trị em!” Dứt lời liền ra lệnh cho nam tài xế kia:
“Hạ tấm ngăn cách xuống, lái xe đến sân bay!”
Nam tài xế kia lập tức làm theo, chỉ trong một giây tấm ngăn cách đã được hạ xuống trước đôi mắt hoảng sợ của Tuệ Yên. Cảnh Ngạo vòng tay ra sau lưng, sờ đến khóa kéo trên váy cô, một đường thẳng trượt xuống, chiếc váy liền rơi lỏng lẻo ở giữa thắt eo.
Không còn vật cản tầm nhìn, cơ thể thiếu nữ trắng nõn mềm mại không một vết xước, cùng với da thịt hồng hào căng mọng muốn véo ra nước cứ thế phơi bày trước mắt hắn.
Không cần nói, cũng đủ biết Cảnh Ngạo đang muốn làm gì.
“Không thể được! Chú không thể làm chuyện đó ở đây!” Trước mặt còn là nam tài xế kia, tấm ngăn cách dù có dày nhưng cũng không đủ để chặn đi tiếng động ở khoang dưới được!
“Vì sao không thể? Em sợ cái gì? Con nhóc nhà em to gan đến mức dám bò lên giường của tôi, liên tục câu dẫn muốn tôi chạm vào em mà bây giờ lại sợ à?”
“Tài xế đang ngồi ở trên…” Đôi gò má của cô gái nhỏ vì xấu hổ mà đỏ rực, hàm răng trắng sáng sạch sẽ khẽ cắn cắn vào cánh môi của mình:” Anh ta sẽ nghe thấy…”
“Vậy thì em rên nhỏ một chút là được.” Sao không phải hắn đừng làm nữa là được?!
Hắn không đôi co với cô nữa, dời tầm mắt ra khỏi mặt cô, trượt dần xuống cần cổ trắng ngần và xương quai xanh tinh tế. Nhưng tầm nhìn nhanh chóng rơi trên đồi núi trắng mềm vểnh cao của cô nhóc, một màn chói mắt liền thu vào con ngươi của Cảnh Ngạo.
Hắn nâng lên một bên nhũ hoa, nhìn thấy nhũ tiêm bị che đi bởi một lớp silicon màu hồng nhạt hình bông hoa. Đôi con ngươi của Cảnh Ngạo nhanh chóng bị nhuộm đen, ánh nhìn rực lửa và nóng bỏng như muốn khắc sâu lên da thịt cô, cổ họng hắn khô rát, yết hầu lăn lộn liên tục, giọng nói khàn đục như lăn qua sỏi cát.
“Thứ này là gì?”
“Là… Là miếng dán ngực.” Bởi vì hôm nay cô mặc áo trễ vai cho nên không thể dùng loại áo ngực bình thường được.
“Mẹ kiếp!” Hắn hung hăng bóp mạnh nhũ thịt của cô một cái: “Em dán thứ vô dụng này lên làm gì? Hai quả đồi của em ông đây nắm còn không hết, miếng giấy bé tẹo này thì làm được cái quái gì?!”
Vừa dứt lời, Cảnh Ngạo liền giật phăng miếng silicon đó ra, khiến quầng nhũ xung quanh vì thế mà ửng đỏ cả lên, nhũ tiêm dưới tác động của hắn cũng từ từ thức tỉnh, run rẩy cương cứng trước ánh mắt sói hoang của gã đàn ông.
“Cái đồ điên này, chú…” Còn không để Tuệ Yên nói hết câu, Cảnh Ngạo đã ôm lấy cô, gương mặt nam tính vùi xuống ngực cô, hung hăng há miệng cắn một ngụm trên bầu ngực căng tròn, ngực còn lại cũng không thoát khỏi số phận bị bàn tay của hắn bóp lấy mà càn rỡ nhào nặn.
“A… Không được cắn!”
“Chú… Đau… Đừng bóp… A…”
Tuệ Yên cắn răng bấu vào vai áo của Cảnh Ngạo, lực tác động của hắn thật sự rất lớn, nhũ tiêm không chỉ bị cắn, còn bị mút, đầu lưỡi còn xem nó như một viên bi tròn mà đá qua đá lại, đùa nghịch chưa đủ, hắn há to miệng, ngậm lấy phần lớn ngực của cô mà ra sức hút.
“Đừng mà… Chú… Đừng phá nó… Sẽ hư mất…”
Cảnh Ngạo có tai như điếc, hắn tìm thấy thú vui mới mà mặc kệ lời rên rỉ than vãn của Tuệ Yên, bên ngực còn lại thì bị nắn đến mức hằn lên đấu tay đỏ ửng trên nhũ thịt.
Hắn chơi thỏa thích mới nhả ngực của cô ra khỏi miệng, trên đó còn dính lại không ít vết tích của Cảnh Ngạo, nếu không ướt đẫm như vũng nước thì cũng là dấu răng hoặc vết hôn đỏ rực.
Một màn chói mắt như thế bị Cảnh Ngạo nhìn đến nóng ran, hắn liếm nhẹ cánh môi, ngón tay ấn lên nhũ tiêm còn dính nước bọt của hắn mà chà sát.
“Sao chỗ này của em lớn như vậy? Ông đây còn sợ nó sẽ rơi xuống mất.”