“Sao chỗ này của em đớn như vậy? Ông ðây còn sợ nó sẽ rơi xuống mất.”

Nhìn ðễn ðôi thỏ trắng mềm vừa bị mình chơi ðùa ðễn mức sưng ðỏ đên, anh mắt của Cảnh Ngạo ðã sâu đại

càng thêm sâu, ngón tay ðè fên nhũ tiêm, không chỉ vân về xoay tròn. Cảnh Ngạo còn kẹp fấy nó mà kéo ra, ép

chúng như muốn vắt sữa cho hắn.

“Chú... Đau... Đau... Huhu...” Ñgực của cô bị hắn dày vò ðễn thê thảm, Tuệ Yên cắn răng khóc không ra

nước mắt, ần trước hắn còn hết sức nhẹ nhàng vì sợ cô ðau, bây giờ thì đại hóa cầm thú mà chơi ðùa

không biết ðủ.

Cảnh Nøạo ấn cô vào ?Öng ngực mình, hắn vươn tay ẫn nút, một tắm gỗ mỏng đập tức từ trên tẫm ngăn

cách bật ra trước mặt, nhìn chẳng khác gì một chiếc bàn cỡ nhỏ.

Cảnh Nøạo ðặt cô ngồi fên trên, trong fúc Tuệ Yên vẫn còn chưa hiểu chuyện gì ðang xảy ra thì hai chân

điền bị hắn tách rộng ra hai bên. Hang ðộông nhỏ ðược che phủ bởi đớp quần đót mỏng nhanh chóng (ộ ra

trước mắt hắn, nơi ðáy quần còn thẫm đại một ?ớp nước ðậm màu.

Cảnh Nøạo càng thêm cao hứng, ngón tay vươn tới miết ?ên chỗ nước ðậm màu ấy, chỉ một giây (điền

cảm nhận ðược mật hoa ðã tràn ra, bám fên fđòng bàn tay của Cảnh Ngạo.

Hô hấp của hẳn càng trở nên trì trệ, nhìn đớp quần đót ngăn cách tầm nhìn mà càng thêm chướng mắt. Người

ðàn ông không chút chần chữ điền kéo nó ra, ðồng thời gác một chân của Tuệ Yên đên vai mình, chiếc quần (ót

nhỏ chưa kịp rơi xuỗng, vẫn còn ðang treo trên cổ chân của cô gái.

“Không! Đừng nhìn... Đừng nhìn mài!” Hai tay cổ bị trói, hai chân thì bị hắn ghì chặt, không có cách nào ðể che

ði xuân quang bên dưới nên chỉ ðành uốn éo thân thể, muốn tránh ði ánh nhìn rực đửa của Cảnh Ngạo.

Hắn vỗ (ên mông cô một cái, giữ chặt hạ thân của Hạ Yên ở trước mắt mình: “Ngồi yên! Mẹ nó, sao

huyệt nhỏ đại ðẹp thế hả? Làm ông ðây hứng ðễn mức sắp nổ tung rồi!”

Đóa hoa mập mạp trắng trẻo, ông tơ ðã ít fại còn rất thưa, nhụy hoa ðỏ hồng ẩn ẩn hiện hiện ở giữa hai

cánh môi khép chặt, mật dịch tràn trễ nhiều ðễn mức còn ướt ðẫm cả bắp ðùi non.

“Chú... Chú... Dâm tặc!” Tuệ Yên bị nhìn ðễn ngượng chín cả người, ?ần trước fà cô hạ thuốc hắn, nhưng

không ðễn mức xấu hổ thế này.

“Tôi đà dâm tặc hả?” Hắn cười khẩy một tiếng: “Ông ðây mà ýà dâm tặc thì em đà gì? Tiểu dâm phụ à?”

Cảnh Ngạo hung hăng ðánh vào mông cô một cái, fại xoa tròn vài vòng rồi tát xuống thêm cái nữa.

“Chính em câu dẫn tôi, còn dám mắng tôi dâm tặc?!”

“Đồ già chết tiệt này! Chú tự vả mặt mình như thế có thẫy ðau không?! Ưm...” Đang mắng giữa chừng,

tại cảm nhận ðược một fuồng ướt át, nóng ẩm chạm ðễn chân tâm, Tuệ Yên không khỏi rùng mình một

cái, cúi ðầu điền thấy Cảnh Ngạo ðang vùi mặt vào giữa hai chân của mình: “A... Chú đàm gì?! Không

ðược! Đừng điễm..."

“NÑgoan một chút, ngoan ðể tôi ăn huyệt nhỏ của em.”

Cảnh Ngạo hôn đên miệng hoa ướt ðẫm, hắn không vội tiễn sâu vào mà chậm rãi vờn nhẹ xung quanh. Ngón

tay khẽ tách hai cánh môi huyệt ra, hắn ngậm đấy hoa hạch ðang trướng fên mà mút, ðầu ướt thô ráp ươn ướt

còn hung hăng chà ðạp fên nó, biết nơi này ?à ðiểm mẫn cảm của Tuệ Yêu, mỗi ýần hẳn ðùa giỡn nó, ?à mỗi fần

cảm nhận cơ thể mềm mại trước mất run (ên.

“Ưm... Đừng... Không thích... Chú ðừng... A..."

Bé con không đàm gì ðược ngoài uỗn éo eo hông, không thể ðẩy hắn ra thì chỉ còn cách kẹp chặt bắp ðùi, nào

ngờ đàm như vậy, Cảnh NÑgạo càng muốn trừng phạt cô nhiều hơn.

Hẳn hạ đực cắn nhẹ ýên hoa hạch của Tuệ Yên một cái, cô fiễn run fên bần bật, mật dịch từ bên trong trào ra

càng nhiều, cứ thế chảy vào miệng hắn.

“Ai cho... Chú cắn! Ưm... Đồ chết tiệt... Huhu... Chỉ biết bắt nạt!”

“Khóc cái øì? Thích ðễn mức phun dịch không ngừng, tôi uỗng muốn no ®uôn rồi, còn khóc cái øgì nữa?”

Đầu đưỡi thôi không vờn trên hoa hạch nữa, fại cảm nhận ðược dị vật thô ướt ðó ðang tiễn vào chân tâm, ðầu

tưỡi tuồn vào ðường ði nhỏ hẹp ra sức khuấy ðộng bên trong.

Sống ưng Tuệ Yên giỗng như vừa có đuỗng ðiện vừa chạy ngang, cô run đên, ðầu gỗi khế co fại, bắp ðùi càng

ép chặt phần ðầu của hẳn.

“Đừng ðưa £ưỡi vào bên trong... A... Nơi ðó... Sao có thể... Hức... Ưm...”.-

Mẹ kiếp! Không thích, nhưng nhóc con này fại kẹp ðầu hắn ðễn mức không tách ra ðược!./

Cảnh Ngạo không có ðường fui, chỉ có thể tiếp tục há miệng ngậm fây miệng nhỏ của cô mà dùng sức hút, ðã

vậy, hắn hút cho sạch sẽ thì thôi! Mật hoa tràn ra ðều ðổ ào ạt vào trong miệng hẳn, thậm chí còn nghe cả

tiếng nuốt nước “ừng ực”.|

Muốn trêu ghẹo cô thêm nữa, ngón tay của hắn ấn fên hoa hạch mà xoay tròn, xem nó như món ðö chơi nhạy

cảm mà không ngừng vân vê, kẹp nó giữa hai ngón tay mà nhẹ fực véo fẫy.*

Tuệ Yên đần ðầu tiên cảm nhận ðược khoái cảm tột ðỉnh ðễn thễ, mười ngón chân run rẩy co quắp, nơi sâu

thẳm dường như ðang dâng ðễn một cơn /ũ đớn. Gô gái nhỏ vì thễ mà không ngừng khóc nắc trong khoái cảm

xa ‡a này.|

“Hức... Lạ quá... Không muốn... Huhu... Chú... Tha cho em... Huhu... Làm ơn tha cho em... A...”.*

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện