Chương 26: Hỏi 1 câu, hôn 1 lần.

Mẹ kiếp, phải “làm” chết cô thì tiểu yêu tinh này mới thôi chọc điên hắn!

“Ưm… Buông em ra… Không thở… Được… Cứu…”

Tuệ Yên không biết đã bị người đàn ông này hôn trong bao lâu, chỉ biết trước mắt đã mơ hồ, tầm nhìn nhoè nhoẹt mờ đi vì nước mắt. Hắn giữ cô rất chặt, hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn vây hãm cô, siết chặt cô, dường như muốn đem cô sát nhập thành một với cơ thể của hắn.

Bị hôn đến nước bọt bị trào ra kẽ môi, kéo dài không biết đã bao lâu rồi Cảnh Ngạo mới chịu buông tha cho cô.

Dù không ngẩng đầu trực tiếp nhìn hắn, nhưng Tuệ Yên có thể cảm nhận được từng đợt hơi thở nặng nề của Cảnh Ngạo đang phả ở trên đầu, linh tính còn mách bảo hắn đã động tình rồi.

Dù vậy, trong lòng Tuệ Yên lúc này uất ức vô cùng, hắn rõ ràng luôn muốn cự tuyệt cô, nhưng bây giờ lại cưỡng bách cô như vậy…

Tuệ Yên nghiến răng, hung hăng đấm mạnh vào lồng ngực của Cảnh Ngạo một cái, gã đàn ông trước mặt liền co người rên rỉ một tiếng.

“Chú rõ ràng không yêu em! Ưm…” Còn chưa kịp nói tiếp, Cảnh Ngạo đã nâng cằm cô lên, tiếp tục hôn thêm lần nữa.

Nhưng lần này hắn không cố chấp, Tuệ Yên vẫn có thể vùng ra được, ấm ức chùi đi đôi môi mình, cô uỷ khuất tát vào mặt hắn một cái.

Suốt mười năm ngồi lên được vị trí này, chưa từng có một ai dám đánh vào mặt hắn như vậy, chỉ riêng cô nhóc này là có lá gan lớn hơn người như vậy.

Ấy thế mà Cảnh Ngạo cũng không hề nổi giận, hoặc chính cơn giận trong ánh mắt của hắn cũng bị lấn át bởi dục vọng, người đàn ông không nói bất kỳ lời nào, chỉ âm trầm hừng hực lửa dục nhìn chằm chằm đến cô gái.

“Chú… Không cho phép chú hôn! Chú có thật sự yêu em không?!”

“Ứm…!!!”

Một lần nữa, môi cô bị hắn hung hăng chiếm lấy, gặm cắn, mút mát, đầu lưỡi càn rỡ ngang ngược bắt nạt lưỡi nhỏ của cô. Đẩy không được, Tuệ Yên hết cách phải cắn vào môi của Cảnh Ngạo, làm hắn đau nên mới chịu để yên cho cô.

“Còn không thèm trả lời, rõ ràng là không yêu nhưng lại… Ư…” Thế nhưng Tuệ Yên còn chưa kịp nói hết, Cảnh Ngạo dường như bị phản ứng ngược với chữ “yêu” từ miệng cô vậy, mỗi lần cô hỏi hắn một câu.

Hắn đều sẽ không trả lời mà chỉ cố chấp hôn xuống, cô gái nhỏ rốt cuộc bị Cảnh Ngạo hôn đến mất hết sức lực, mềm nhũn như nước tựa đầu lên ngực người đàn ông mà thở hổn hển, trên cánh môi mềm mại đâu đâu cũng là dấu vết của hắn, không phải nước bọt thấm đẫm thì cũng là vết cắn ửng đỏ.

Nhìn Tuệ Yên vật vã như vậy, cơn giận trong lòng Cảnh Ngạo tạm thời hạ xuống được một chút, nhìn đến đôi môi sưng đỏ của cô mà trái tim hắn có chút thương xót.

Bàn tay lớn xoa nhẹ tấm lưng mỏng của Tuệ Yên, trượt dần xuống hai quả đào mềm mại mà nhẹ nhàng nắn bóp, tay còn lại thì khẽ vuốt ve mái tóc của cô gái nhỏ, hắn ấn cô vào ngực mình, khàn khàn nói.

“Em hỏi tôi một câu, tôi hôn em một lần.”

“Đồ già đáng chết!” Cô gái nhỏ trong lồng ngực hắn cứ như một con nhím, không chỉ biết xù gai mà còn biết há miệng cắn hắn một cái đau điếng cả người, Cảnh Ngạo phải nhíu mày than nhẹ một tiếng: “Sh…”

Hắn không trách cô, chỉ để mặc Tuệ Yên cắn lên ngực mình: “Không phải là em thích bò lên giường của lão già này sao?”

“Xí!”

“Yên Nhi, theo tôi về lại Thành Đô đi.” So với lúc ban nãy, ngữ khí trong giọng nói của hắn đã có phần giảm nhẹ đi, đối với cô ôn nhu hữu tình hơn một chút.

Thế nhưng bảo bối của hắn lại không mấy nghe lời, cô nhóc vùi mặt đi hướng khác, nhỏ giọng đáp một tiếng: “Không.”

Cảnh Ngạo tưởng đâu mình đang nghe nhầm, hắn ung dung vén váy cô lên, hai tay to lớn trực tiếp nắm lấy quả đào trắng mềm bên dưới mà nhẹ nhàng xoa: “Hửm?” Vì nghe không rõ, nên hắn mới hỏi lại.

“Em… không muốn theo chú về!” Vừa dứt lời, Tuệ Yên thành công chọc vào ổ kiến lửa ngay trước mắt, sắc mặt hắn tối sầm, con ngươi âm u mây đen giăng kín.

Dù không trực tiếp đối mặt với Cảnh Ngạo, nhưng sống lưng cô rất nhanh đã trở nên lạnh toát, Tuệ Yên liền hiểu cơn giận của người đàn ông đó đang chuẩn bị bùng nổ.

Cô run run ngẩng đầu lên nhìn, chỉ vừa hé môi gọi được một tiếng “chú…” thì người đàn ông trước mặt đã hung hăng bóp mạnh mông cô, hắn vung tay tát “bốp” một tiếng rõ to, năm dấu tay đỏ ửng hằn lên da thịt.

“Á…” Tuệ Yên đau đến run người, đôi tay nhỏ bấu chặt lấy ngực áo của Cảnh Ngạo, lần đầu tiên hắn đánh cô đau đến vậy, đau đến mức chỗ vừa bị đánh nóng rát hừng hực, nước mắt ầng ậng lăn xuống, cô nức nở khóc lên: “Đau… Huhu… Đau quá…”

“Ai cho phép em trả treo? Hả?!”

Bốp! Thêm một cái tát vừa giáng xuống, hai quả đào mềm mại như miếng bánh mochi, đánh một cái liền có thể nảy lên lại, Tuệ Yên đau đến co rúm người, vùi mặt trong ngực hắn, nước mắt ướt đẫm cả áo sơ mi.

“Đồ đáng chết! Không được đánh nữa! Đau!!!”

Cô càng mắng, Cảnh Ngạo càng có hứng làm thêm, hắn xoa nhẹ vùng da thịt ửng đỏ của Tuệ Yên rồi đột ngột vỗ xuống một lần nữa.

“Tôi càng muốn đánh! Con mẹ nó, ông đây chiều em đến hư người rồi phải không? Không muốn về Thành Đô, muốn ở đây với ai?! Với thành nhãi Lập Thành ban nãy có đúng không?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện