Chương 25: Muốn làm chết em!

“À, đây là bạn trai cháu!” Thậm chí, chữ “cháu” còn nhấn rất mạnh: “Sau này chú nên gọi một tiếng cháu rể đi nha.”

Lập Thành đứng bên cạnh mới ban đầu có chút không hiểu lắm, nhưng sau khi thấy Tuệ Yên ôm lấy cánh tay của mình như vậy thì trong lòng sớm chút đã nở hoa.

Cậu phối hợp theo cô bé mà khẽ cúi đầu chào Cảnh Ngạo, vì chưa biết người đàn ông này là ai, Lập Thành cũng không tiện mở miệng.

Nhìn một màn chói mắt ngay trước mặt, đôi con ngươi của Cảnh Ngạo nhanh chóng hoá thành tối đen, xung quanh người hắn đều toả ra sát khí, như muốn ăn tươi nuốt sống Lập Thành.

“Bạn trai? Đừng có chọc tôi buồn cười!”

Hắn nghiến răng nắm lấy tay của Tuệ Yên kéo về phía mình, hung hăng gầm lên một tiếng: “Đi về!”

Tuệ Yên cũng không cự tuyệt hắn, thật chất khoé môi anh đào khẽ cong, nhìn bộ dáng tức giận đến nổ đom đóm mắt thế kia, cô thấy trong lòng hả hê vô cùng.

Tuy nhiên lực đạo hắn nắm có hơi mạnh, bóp chặt khiến cổ tay cô như muốn gãy ra: “Chú… Đau…”

Cảnh Ngạo vì cơn giận mà không để tâm đến lời nói của Tuệ Yên, hắn chỉ đi được vài bước, phía sau như có ai đó ghì lại, còn chưa quay đầu đã nghe thấy giọng nói của Lập Thành.

“Tuệ Yên bảo đau! Anh không nghe thấy à?!”

Cảnh Ngạo quay đầu lại nhìn, trước mắt là đập vào hàng mi tâm nhíu nhặt của cô, đuôi mắt đỏ hoe, cánh môi vì đau mà nhẫn nhịn mím chặt, thấy vậy hắn mới thả lỏng lực tay.

Xong lại nhìn tới cậu thanh niên đang cố chấp giữ lấy cánh tay của Tuệ Yên, dù gương mặt tương đối dễ nhìn, nhưng dưới con mắt của Cảnh Ngạo thì vẫn thấy khó ưa vô cùng.

Hắn lạnh giọng gằn mạnh một tiếng: “Buông tay!”

Lời nói của Cảnh Ngạo có uy lực đến mức dù chỉ hai từ ngắn gọn cũng khiến sống lưng Lập Thành như có một luồng điện chạy ngang, lông tơ trên người dựng ngược, còn đôi mắt sâu hút của hắn chẳng khác nào âm ti địa ngục, hút cậu vào mà hung hăng tra tấn.

Lập Thành khẽ nuốt nước bọt, vẫn cố chấp không muốn buông cho tới khi Tuệ Yên lên tiếng. Vì sắc mặt của Cảnh Ngạo đang dần tệ đi, nếu cậu ta không buông tay sớm thì sợ rằng ngày này năm sau cô phải đem hoa đến viếng lễ tang.

“Lập Thành, cậu buông mình ra đi, đây là chú của mình.”

“À…” Chú sao?

Lập Thành lén liếc mắt nhìn đến gương mặt lạnh tanh của hắn, lập tức liền chạm phải ánh mắt nồng nặc sát khí của người đàn ông.

Cảnh Ngạo không nói thêm gì, hắn chỉ im lặng mang Tuệ Yên đi, Lập Thành cứ đứng ở nơi đó mà nhìn theo.

Hắn ta là “chú” của cô sao? Nhưng ánh mắt kia, cùng là đàn ông, tất nhiên Lập Thành hiểu ý tứ của ánh mắt đó là gì.

Là một sự chiếm hữu rất lớn, dường như muốn cho kẻ khác biết rằng Tuệ Yên là người phụ nữ của hắn vậy.

Đây là một ánh mắt mà người “chú” nên có sao?

Về đến xe, Cảnh Ngạo không chút thương tiếc ném cô vào trong.

Tuệ Yên vì đau mà rên nhẹ một tiếng mỏng manh như mèo, yếu đuối đến mức trong lòng Cảnh Ngạo dâng lên một trận ngứa ngáy, bụng dưới trướng căng lên.

Hắn nghiến răng phun ra một câu chửi thề.

“Đồ phụ nữ đáng chết!”

Cô gái nhỏ giương ánh mắt vô tội nhìn hắn, Tuệ Yên biết hiện tại Cảnh Ngạo đang rất giận, nếu cô còn cố tình dây vào ổ kiến lửa này thì hậu quả tiếp theo nhất định sẽ vô cùng khó lường.

Nhưng cô là ai cơ chứ?

Cô là Tuệ Yên đó nha!

“Sao thế? Sao chú lại tức giận, chẳng phải chú muốn mối quan hệ mờ ám của hai ta phải kết thúc sao? Em tìm bạn trai mới là được rồi chứ gì?”

“Yên Nhi! Em tốt nhất là không nên chọc giận tôi!”

Không nên chọc thì cô càng muốn chọc, chọc hắn tức đến phát điên thì thôi!

“Em chỉ là làm đúng theo ý chú muốn thôi mà?”

Càng cãi vã với cô, hàng mi tâm của hắn càng nhíu chặt, lúc này đã gần như muốn dính lại với nhau. Tuệ Yên khẽ vươn tay đến, kéo giãn ấn đường của Cảnh Ngạo ra, lòng bàn tay chẳng biết cố ý hay vô tình trượt trên sườn mặt của hắn.

Cảnh Ngạo tóm lấy cổ tay cô, nói trong tiếng gầm gừ của bản thân.

“Em muốn dạng chân dưới thân ai? Ngoài tôi ra em còn muốn dâng cho ai?!”

“Chú quan trọng việc đó sao? Dù gì chú cũng đã nói sau này sẽ tìm chồng cho em, sớm muộn em cũng phải kết hôn, động phòng, dưới thân ai đâu còn quan trọng?”

“Hay là…”

“Chú ghen à? Ưm…”

Câu nói vừa dứt, Cảnh Ngạo đã mạnh tay kéo cô về, một tay hắn giữ chặt gáy cổ, một tay hắn ôm chặt vòng eo, hung hăng cắn mạnh lên môi của Tuệ Yên một cái rồi mạnh mẽ hôn nghiến.

“Ưm… Chú…”

Cô đẩy hắn ra, tránh né nụ hôn cuồng nhiệt đó mà khó khăn hô hấp nhưng giây kế tiếp đã liền bị Cảnh Ngạo tóm cổ kéo về lần nữa.

“Chú… Ưm… Buông!...”

Mỗi lời mà Tuệ Yên nói ra, như một nhát dao đâm vào tim hắn, âm thầm rỉ máu trong đau đớn, cho nên câu cuối cùng vừa dứt, giống như ngọn diêm châm vào ngòi nổ, sự kiềm chế cuối cùng của Cảnh Ngạo cũng bùng cháy.

Hắn không quan trọng “đạo đức” là cái quái gì nữa, hắn muốn cô.

Mẹ kiếp, phải “làm” chết cô thì tiểu yêu tinh này mới thôi chọc điên hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện