Chương 24: Ghen!

Cảnh Ngạo lập tức buông tay, sắc mặt hắn tối sầm, nghiến răng nhìn cô một cái rồi dứt khoát đứng dậy rời đi.

Nhưng cũng chính từ giây phút ấy, hắn đã không thể nhắm mắt làm ngơ với Tuệ Yên được nữa rồi.

Vốn dĩ đã từng nghĩ rằng, chỉ cần bé con của hắn hạnh phúc là được, còn dự định sẽ tìm một người đàn ông phải thật sự xứng đáng với cô.

Nhưng ngay lúc mà hắn nghe từ chính miệng Tuệ Yên bảo rằng sẽ tìm bạn trai và cùng làm cái chuyện đó với anh ta, trong lòng hắn như bị ai đó giẫm đạp lên, trái tim đau đớn, tâm can bứt rứt khó chịu không thôi.

Thậm chí còn tức giận đến mức chỉ cần nghĩ tới bộ dạng Yên Nhi của hắn mê hoặc lòng người như vậy mà ở dưới thân tên đó, Cảnh Ngạo đã không nhịn được mà muốn bóp chết cái gã đàn ông đó ngay lập tức.

Hắn, không muốn nhường cô cho ai cả.

Cũng không có đủ tin tưởng để giao hạnh phúc của cô cho ai cả.

Đêm đó Cảnh Ngạo như bị quỷ nhập, hắn ở ngoài đường suốt cả một đêm, chỉ có lái xe chạy lòng vòng như vậy chứ không hề muốn quay về khách sạn. Bao thuốc lá mà Cảnh Ngạo mang theo cũng đều bị hắn hút gần hết, cứ vậy mà lặp đi lặp lại đến tận sáng hôm sau.

Cảnh Ngạo thức trắng cả một đêm, nhìn vào đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn đến điện thoại, sáu giờ hơn rồi có lẽ Tuệ Yên cũng đã dậy. Ngón tay lướt nhẹ trên màn hình điện thoại một lúc rồi bất chợt dừng lại trước một cái tên quen thuộc, đôi mắt hắn bỗng chốc trầm xuống, khẽ hít vào một hơi, ném điện thoại sang ghế phụ mà lái xe rời đi.

Dù Thành Đô mới là trụ sở chính, là bề mặt nổi của băng đảng Mafia khét tiếng mang tên Yểm Dạ, bạch đạo chỉ là con cờ để bọn họ ẩn nấp trong xã hội với hàng ngàn chuỗi bất động sản đứng tên của Cảnh Ngạo, còn hắc đạo mới chính là con đường mà hắn đã đi, đang đi và sẽ đi.

Nhưng thật ra ở những quốc gia lớn trên thế giới, Yểm Dạ đều có căn cứ nhỏ lẻ phân bố khắp mọi nơi, không một chỗ nào là không có tai mắt của Cảnh Ngạo thế nên dù Tuệ Yên có chạy đến đâu thì vẫn có thể nằm trong lòng bàn tay của hắn được.

Ngày hôm nay hình như cả bọn mở mắt sai cách hoặc bước chân trái ra đường nên lão đại của bọn họ mới hầm hầm như thế này, con ngươi đen tối lãnh đạm, khắp người đều tỏa ra một luồng sát khí đáng sợ, bộ dạng chẳng khác nào là đang muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Chẳng ai biết, Cảnh Ngạo đang nổi điên chuyện gì, nhưng cũng chẳng có ai dám lên tiếng hỏi han.

Và đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy lão đại chểnh mảng trong một cuộc họp đến vậy, suốt cả buổi chỉ nhìn vào màn hình điện thoại như đang chờ đợi thứ gì đó.

Đúng là có trời mới biết, ban nãy hắn gửi tin nhắn cho Tuệ Yên, cũng chắc chắn là cô nhóc đã dậy rồi, nhưng hai tiếng đồng hồ vẫn chưa có tin nào hồi âm trở lại.

Đôi mắt của hắn càng lúc càng tối đen lại sau khi nhìn thấy hai chữ “đã xem” hiện rõ ràng ở dưới dòng tin nhắn vào mười lăm phút trước.

Mẹ kiếp! Dám lơ tin nhắn của hắn?!

Cảnh Ngạo đập mạnh bàn một cái, khiến người đàn ông nọ đang đứng lên trình bày cũng phải giật mình khiếp sợ.

“Giải tán!”

“Lão đại… Nhưng mà hôm nay ngài vẫn còn cuộc gặp mặt với ông trùm Mafia X…”

“Dời lại lần sau.”

“Thế còn thương vụ sắp tới…”

“Gửi tài liệu đến máy của tôi.”

“...”

Mặc kệ bộ dạng hốt hoảng của tên trợ lý kia, Cảnh Ngạo khoác áo lên người rồi thẳng đường một mạch đi đến xe của mình.

Chỉ hơn mười lăm phút chiếc xe đã dừng lại trước một cổng trường rất lớn, Cảnh Ngạo liếc mắt nhìn tới, bốn chữ Học Viện Năng Khiếu cứ thế in vào con ngươi đen tuyền.

Hắn đỗ xe ở một góc khuất vì biết Tuệ Yên sẽ tan học hướng này cho nên cứ vậy mà ngồi chờ, thà đợi ở đây còn hơn ngồi trong phòng họp mà cứ thấp thỏm không ngừng.

Rất nhanh tiếng lách tách bật lửa châm thuốc vang lên như một thói quen thường ngày, Cảnh Ngạo rít sâu vào một hơi, tay thuốc gác ngoài cửa sổ, năm ngón tay còn lại thì gõ đều theo nhịp trên vô lăng.

Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, Cảnh Ngạo hít sâu một hơi, có chút mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ. Những tốp sinh viên cứ ra ra vào vào mà nhìn mãi vẫn không thấy hình bóng của Tuệ Yên, lúc hắn khẽ phàn nàn trong lòng hai chữ “thật lâu” thì vô tình tầm mắt lướt qua bóng hình quen thuộc.

Nhưng không chỉ thế, kế bên còn có thêm một cậu con trai, chính điều này khiến cho hàng mi tâm của Cảnh Ngạo lập tức xoắn lại.

Hắn còn chưa kịp tự hỏi thằng nhóc đó là ai thì một màn tiếp theo lại đập vào mắt, hai tay của gã đó khẽ nâng gương mặt của Tuệ Yên lên, vì quá xa và cậu ta còn che mất cô nhóc cho nên dưới góc nhìn của Cảnh Ngạo…

Chẳng khác nào tên ranh con đó đang hôn cô!

Hắn nghiến răng, điếu thuốc trên tay bị bóp mạnh: “Mẹ kiếp! Đúng là lòng dạ đàn bà, hôm trước vừa bảo yêu ai? Mà bây giờ lại đang đi hôn ai thế kia?!”

Cảnh Ngạo lập tức mở cửa xe xông xáo đi tới, kéo tay Tuệ Yên lại, lúc đó cô vẫn còn ngơ ngác chẳng biết gì thì đã nghe hắn gầm lên một trận.

“Mẹ nó! Thằng nhãi này là ai?! Em mau trình bày rõ ràng cho tôi! Ai cho phép em hôn nó?!”

Thật ra cô là bị bụi bay vào mắt, dụi mãi không hết cho nên Lập Thành mới giúp cô xem thử, ai ngờ vào mắt hắn lại thành hôn nhau đâu?

Đôi mắt Tuệ Yên lập tức lóe ngang một tia sáng, khóe môi khẽ cong, cô cố tình ôm lấy cánh tay của Lập Thành giương ánh mắt khiêu khích nhìn đến hắn.

“À, đây là bạn trai của cháu!” Thậm chí, chữ “cháu” còn nhấn rất mạnh: “Sau này chú nên gọi một tiếng cháu rể đi nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện