Tuệ Yên đứng trước căn phòng quen thuộc, cô khẽ mím môi, căng thẳng nuốt nước bọt, bàn tay nhỏ đặt lên nắm cửa nhẹ nhàng mở ra, cố gắng hết sức để không phát ra tiếng động.

Tuệ Yên yên lặng đứng nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, hắn không đắp chăn, cũng không mặc đồ, trên người chỉ có độc nhất một chiếc quần lót nam, mi mắt nhắm nghiền, dù đang ngủ nhưng vẫn không giấu được dáng vẻ lạnh lùng vốn có.

Cô gái nhỏ nhấc chân bước tới, nhẹ nhàng bò lên giường của hắn, nhích người đến gần cẩn thận quan sát gương mặt tinh tế tựa như bức tượng được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ của người đàn ông.

Một lúc sau, mới cúi đầu lén lút đặt lên môi của hắn một nụ hôn.

Từ ngày đó đến nay, đã không biết bao nhiêu đêm cô lén lút đi vào phòng của Cảnh Ngạo rồi, những ngày đầu chỉ đứng ở cửa nhìn hắn mà thôi, một chút rồi sẽ về.

Nhưng từ khi cô cả gan hôn lên môi hắn một lần, sự lén lút đó trải qua lâu dài càng giống như một liều thuốc phiện, dù có muốn ngừng lại cũng không thể.

Là Tuệ Yên yêu hắn, cô yêu người đàn ông này từ năm chỉ mới bắt đầu dậy thì cho đến bây giờ cũng đã năm năm, bây giờ cô mười tám tuổi, nhưng vẫn không thể thổ lộ tình cảm này ra.

Vì hắn là người mà cô không thể yêu, Tuệ Yên biết rõ điều đó.

Thế nên cô chỉ có thể tham lam từng chút trong lén lút như thế này, Tuệ Yên khẽ mím nhẹ cánh môi, cô hạ người nằm xuống bên cạnh, ngước ánh mắt si mê nhìn đến người đàn ông.

Đẹp thật, một vẻ đẹp băng giá lạnh lùng nhưng lại mạnh mẽ và kiêu ngạo, giống hệt như cái tên của hắn - Cảnh Ngạo.

Tuệ Yên cụp mắt xuống, dù nằm kế bên, nhưng lại cẩn thận không dám tiếp xúc quá gần, thậm chí còn chừa một khoảng trống nhỏ giữa hai người.

Trong lòng cô lại nổi lên một lòng tham không đáy, cô muốn ôm lấy hắn một lần, liệu có được không?

Đôi mắt như sao trời lại ngước lên nhìn Cảnh Ngạo, yết hầu khẽ dao động, cánh tay to gan nhấc lên, chầm chậm ôm lấy vòng eo của người đàn ông, đồng thời thì thầm một câu nói nhỏ.

“Cảnh Ngạo… Em yêu anh.”

Như vậy là đủ rồi, cô phải đi ngay trước khi chuyện không may xảy ra. Nhưng không ngờ, lúc Tuệ Yên rút tay lại thì lại bị một bàn tay khác giữ chặt.

Cô sợ hãi ngước lên, càng thêm bàng hoàng khi thấy đôi mắt hẹp dài rét buốt của người đàn ông đang nhìn chằm chằm đến mình, dọa cho Tuệ Yên sợ tới mức sống lưng lạnh toát.

“C… Chú…”

“Cháu vừa làm cái gì vậy hả?”

“Yên Nhi… Yên Nhi…” Không ngờ cái ngày cô bị bắt tại trận như thế này đã đến thật rồi, Tuệ Yên vì sợ mà giọng nói trở nên run rẩy, cổ tay bị hắn bóp chặt giống như đang cố tình dùng sức.

“Đi về phòng!” Cảnh Ngạo đẩy cô ra, hắn gắt gỏng quát lên một tiếng, đứng dậy tóm lấy tấm khăn phủ quanh hông mình.

“Còn nữa! Nếu cháu không bỏ cái suy nghĩ vừa nãy đi, tôi sẽ ném cháu vào trường nội trú!”

Hắn… Hắn đã nghe thấy rồi?

“Chú… Yên Nhi yêu chú là sai sao? Dù gì, Yên Nhi cũng không cùng huyết thống với chú…”

“Câm miệng! Trở về phòng mau lên! Nếu cháu còn dám nói một câu nữa, ngày mai tôi lập tức cắt đứt quan hệ với cháu!”

“...”

Tuệ Yên dường như không dám tin vào lời hắn nói, ngước mắt lên nhưng chỉ nhận lại ánh nhìn rét lạnh từ Cảnh Ngạo, cô cắn môi nghẹn ngào leo xuống giường, tủi thân đi về phòng của mình.

Suốt cả một đêm, Tuệ Yên trằn trọc mãi không thể chợp mắt, vì không biết ngày mai nên đối diện với Cảnh Ngạo như thế nào.

Chỉ là không ngờ, hắn vậy mà đưa một người phụ nữ đến nhà rồi nhẫn tâm nói...

“Từ nay về sau gọi cô ấy là thím.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện