Chương 15: Nhớ em đến mức phải tự xử.

“Thứ yêu nghiệt nhà em, lại còn muốn làm gì nữa?”

“Tất nhiên là muốn dỗ “tiểu ông xã” của Yên Nhi rồi…”

Nào ngờ vào ngay khoảnh khắc khuôn miệng nhỏ xinh ấy ngậm lấy thứ của hắn, thì Cảnh Ngạo bỗng dưng lại bị tiếng sét làm cho tỉnh giấc, thậm chí còn mơ màng vì giấc mộng ướt át đó mà ưỡn hông lên.

Đến khi tỉnh lại rồi, vẫn còn mơ hồ mà chưa kịp hoàn thần, tầm mắt bất đắc dĩ nhìn tới nơi đang nhô cao bên dưới, mất một lúc sau mới nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của người đàn ông.

Mẹ kiếp! Có phải ở độ tuổi dậy thì mới lớn đâu mà còn bị mộng tinh?!

Hơn nữa lại cầm thú đến mức mơ thấy bé con nhà mình quỳ gối khẩu dâm cho hắn…

Chỉ cần nhớ lại giấc mơ nửa vời ban nãy, con mãnh thú ở dưới kia dường như đang biểu tình, gào thét muốn được giải phóng đang dục vọng bành trướng.

Nếu giấc mơ ấy có thể kéo dài thêm một chút, có lẽ…

Có lẽ hắn sẽ cảm nhận được khoang miệng ấm nóng của cô dù rằng đó không phải là hiện thực.

Cảnh Ngạo hít sâu vào một hơi, chậm rãi mở khóa quần, cạp quần lót cũng bị kéo xuống, sau đó bàn tay trực tiếp cầm lấy “dục vọng” của mình, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng Tuệ Yên ngậm trong miệng vật này của hắn, nước mắt lưng tròng, phun ra nuốt vào trong vật vã.

Điều đó như một liều thuốc phiện kích thích tâm trí, tay của hắn chuyển động càng thêm nhanh, yết hầu vật vã lăn lộn vài vòng, hơi thở nặng nề thả ra giữa bầu không khí lạnh lẽo.

Trong lúc không hề hay biết, Cảnh Ngạo đã trầm giọng gọi tên cô.

“Yên Nhi…”

“Yên Nhi… Hừ… Bé con của tôi… Bảo bối của tôi… Urgh..”

Cảnh Ngạo bất chợt gầm nhẹ một tiếng, “dục vọng” run lên, khóe mắt không ngừng phóng ra dịch trắng đặc sệt vương vãi khắp sàn nhà, một ít còn dính lại trên tay của hắn.

Sau khi giải tỏa, lúc bấy giờ Cảnh Ngạo mới có thể bình tĩnh mà suy nghĩ lại, tầm mắt nhìn đến dòng dịch trắng đục trên tay mình mà dần tối đen.

Hắn cuộn lại nắm tay, rồi bất ngờ vung lên một cú đấm thẳng vào má của mình, bật ngửa người ngã ra thành ghế mà phun ra một câu chửi nặng nề.

“Mẹ kiếp! Mày đúng là một thằng chó cầm thú!”

Chết tiệt thật, dù Cảnh Ngạo đã cố nhịn xuống, cố giấu đi những suy nghĩ đồi trụy, nhưng thứ dục vọng bẩn thỉu hèn hạ này vẫn luôn bành trướng lan tràn trong cơ thể của hắn.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm lên trần nhà như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới nghiêng đầu, gác tay che đi tầm nhìn của mình mà thở dài một hơi.

Không thể che giấu được nữa rồi, sau cái đêm hôm đó, hắn thật sự có cảm giác với bé con.

Đến sáng hôm sau, Cảnh Ngạo vẫn đang ở sân luyện tập, cả người chỉ mặc một chiếc quần thể thao, còn nửa thân trên trống trơn, cơ ngực cường tráng và da thịt màu đồng cùng với những vết sẹo lồi lõm cứ thế lộ ra dưới nắng mặt trời, mồ hôi đầm đìa chảy từ trên thái dương trượt dần trên cơ thể mà chạy đến đường nhân ngư mạnh mẽ bên dưới.

Nhưng ngay sau đó nắm đấm hữu lực còn chưa kịp nện vào bao cát đã đột ngột dừng lại, khi vừa nghe thấy Mộc Xà - một trong bộ tứ đắc lực báo tin rằng đã tìm ra được vị trí của Tuệ Yên.

Quả nhiên là kẻ nhanh nhạy nhất trong bốn người, còn chưa tới hai ngày mà đã tìm ra, thật giống như cái tên của anh ta, nhạy bén như loài rắn vậy.

“Nói cái gì? Tìm ra rồi?”

“Dạ, đã tìm thấy rồi ạ, tiểu thư đang ở Los Angeles ạ, lão đại có muốn đi ngay không? Tôi cho người chuẩn bị phi cơ riêng cho ngài.”

“Đ…” Vừa định phun ra một chữ “đi” thì lời nói bỗng dưng biến mất, Cảnh Ngạo nhớ lại mấy ngày trước bị cô hạ dược, còn vì cô mà bị mộng tinh, hơn nữa ma xui quỷ khiến đến mức phải tự xử để giải tỏa dục vọng.

Cho nên hắn nổi giận, hừ lạnh một tiếng thay đổi ý định.

“Dẹp đi, muốn đi đâu thì đi, không cần về nữa cũng được! Từ nay cũng không cần phải báo cáo lại làm gì!”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện