Từ lúc đó cho đến nay Tuệ Yên đã hơn mười tám được vài tháng, là mười tám năm mà Cảnh Ngạo từng ngày từng ngày nhìn cô lớn lên.

Hắn đã quyết định sẽ sống độc thân như thế này cả đời là vì sợ rằng khi cưới người phụ nữ khác về, Tuệ Yên sẽ không được thoải mái.

Cảnh Ngạo cũng biết cô nhóc ngày nào bây giờ đã lớn thành một thiếu nữ xinh đẹp. Thế nên hắn mới dần dần giữ một khoảng cách nhất định với cô, nào ngờ Tuệ Yên giống như cố chấp không hiểu, cứ bám dính lấy hắn không buông.

Lúc ban đầu Cảnh Ngạo chỉ cho rằng cô nhóc đã quen thuộc như những ngày còn bé, còn sợ rằng sau này yêu thích người ta cũng như vậy thì hỏng hết.

Song bắt đầu từ những đêm Tuệ Yên lén lút đi vào phòng của hắn, Cảnh Ngạo mới tá hỏa khi nhận ra, cô nhóc vậy mà lại có tình ý với mình.

Cảnh Ngạo đã từng nghĩ nhất định phải tìm cho cô một người chồng xứng đáng, để cô sống một cuộc sống an toàn, tránh xa thế giới đen tối đầy nguy hiểm này.

Nhưng người đó không phải là hắn, càng không thể là hắn…

Một kẻ lăn lộn trong bùn lầy đẫm máu như hắn, sống nay chết mai, sinh mạng của mình còn không thể đảm bảo.

Thì làm sao dám hứa hẹn cả đời với cô?

Còn hơn cả thế, Cảnh Ngạo không muốn lấy vợ sinh con dù đã đến tuổi là vì hắn sợ rằng người thân duy nhất của hắn sẽ đi vào vết xe đổ của “lão đại”.

Cảnh Ngạo còn chưa từng dám tưởng tượng rằng nếu cùng Tuệ Yên chung sống như vợ chồng, rồi khi không bảo vệ được cô, tận mắt nhìn hình ảnh người mình yêu thương ra đi ngay trước mặt như “người đó”.

Trái tim hắn đau, trời xanh làm sao thấu?

Ánh trăng mờ mịt rọi lên thân ảnh đơn độc lạnh lẽo của người đàn ông, hắn ngồi ở ghế sofa, suy tư tựa lưng ra thành ghế, khói thuốc mờ nhạt lượn lờ bao phủ lấy đường nét gương mặt tinh xảo.

Bên ngoài cửa sổ còn lộp bộp tiếng mưa vỗ lên tấm kính, có lẽ vì stress quá lâu mà lại ngủ quên lúc nào không hay.

“Em chơi đủ chưa? Bây giờ mới chịu về đấy à?” Bàn tay của người đàn ông trượt trên lớp váy ngủ lụa mềm, bao lấy cặp đào tiên căng mịn mà hung hăng nắn bóp.

Giống như muốn trừng phạt cô vì cái tội dám bỏ hắn đi lâu như vậy.

Thậm chí còn vung tay vỗ mạnh lên mông tròn của Tuệ Yên một cái, mềm mại như một chiếc màn thầu cỡ lớn, lại còn biết đàn hồi, làm cổ họng hắn nóng đến khô rát.

“Ưm… Đừng đánh người ta mà… Đau…”

“Mông mềm thế này, phải để tôi đánh đến sưng lên mới không có tâm trạng đi nơi khác.”

Cảnh Ngạo cười trầm một tiếng, thanh âm khàn đục như vừa bị sỏi cát lăn qua.

“Thứ yêu nghiệt nhà em! Dám hạ thuốc, ăn ông đây cả đêm rồi bỏ chạy? Có phải ở bên đó không có ai thỏa mãn được em nên mới bò về đây đúng không?!”

Bị hắn tát vào mông thêm lần nữa, một mảng thịt trắng mềm của cô mới đấy mà đã sưng đỏ lên, Tuệ Yên khẽ rùng mình một cái, vòng tay ôm lấy cổ của người đàn ông, nhướng người hôn lên yết hầu của hắn, lên cằm hắn, và cuối cùng là dừng lại ở môi.

“Ông xã đừng giận mà… Thương lắm mới hôn lên môi của anh đó.”

Nghe cô dỗ ngọt như vậy, Cảnh Ngạo không nhịn được cười, véo mạnh vào mông Tuệ Yên một cái.

“Vậy à? Lại còn dám gọi là ông xã?”

“Thích không?”

“Thích, gọi tiếp đi, ông đây thích lắm!”

Nhìn tiểu yêu tinh trong ngực mình cứ như một con rắn mà trườn xuống dưới hạ thể, vùi mặt ở giữa đũng quần phồng cao.

Năm ngón tay thon dài trắng trẻo của cô chậm rãi kéo khóa quần xuống, ôm lấy nghiệt căn sưng cứng của hắn mà vuốt ve.

Cảnh Ngạo đành phải bó tay chịu chết trước cảnh tượng này, hắn hạ tay xuống nâng gương mặt cô lên, yết hầu dường như không kiểm soát được mà lăn lộn liên hồi.

“Thứ yêu nghiệt nhà em, lại còn muốn làm gì nữa?”

“Tất nhiên là muốn dỗ “tiểu ông xã” của Yên Nhi rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện