Chương 16: Không một phút giây nào là không nghĩ đến em.

“Dẹp đi, muốn đi đâu thì đi, không cần về nữa cũng được! Từ nay cũng không cần phải báo cáo lại nữa!”

“...”

Mộc Xà nhìn thấy sắc mặt của Cảnh Ngạo vô cùng tệ, sau khi ném ra vài lời đó, hắn quay lưng về hướng của cậu, bao cát treo trước mặt liền trở thành nơi để hắn xả giận, từng cú đấm thùm thụp liên tiếp nện xuống.

Sự thay đổi nhanh chóng thế này khiến Mộc Xà cũng không thể hiểu được, rõ ràng mới hôm qua còn làm mưa làm gió yêu cầu phải tìm ra Tuệ Yên và đem về cơ mà?

Chớp mắt ngủ qua một đêm thì trở thành bộ dạng quỷ khóc thần sầu như vậy…

Nhìn cái cách mà Cảnh Ngạo “xả giận” lên bao cát như vậy cũng khiến Mộc Xà có chút e dè, hắn nghiến chặt cơ hàm, từng cú đấm mạnh bạo cứ liên tiếp dội xuống, cơ bắp căng phồng và tấm lưng trần rắn chắc cũng rung lên không ngừng.

Nhưng dù có luyện tập gắt gao cách mấy thì những đoạn ký ức đó vẫn không hề biến mất, hắn gầm lên một tiếng, cong chân đạp mạnh vào bao cát một cái rồi đi đến ghế nghỉ ngồi xuống.

Thấy Mộc Xà vẫn đứng một chỗ chờ đợi như vậy, Cảnh Ngạo tính lên tiếng cho cậu ta rời đi, nhưng chợt nảy lên một suy nghĩ.

“Cậu, lui xuống đi, sẵn tiện gọi Kỷ Tượng đến đây.”

“Vâng.”

Từ khi Mộc Xà rời đi, không tới mười phút sau cửa phòng lại xuất hiện một người đàn ông khác, vóc dáng anh ta rất đô con, chiều cao lại ngang ngửa với Cảnh Ngạo, da thịt cứng cáp cháy nắng, trên mắt còn hằn lại một vết sẹo cho nên khiến vẻ ngoài của anh ta càng thêm đáng sợ.

Tuy bộ dạng dọa người như vậy, nhưng Kỷ Tượng lại là người lành tính nhất của bộ tứ, rất hiếm khi nổi giận, nhưng chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi cũng đủ khiến người khác phải run sợ rồi.

“Lão đại cho gọi tôi ạ?”

Vừa dứt lời, Cảnh Ngạo đã ném cho anh một chiếc găng tay boxing, hắn không nói gì cả, chỉ hất cằm về phía sàn đấu bên trên, Kỷ Tượng liền hiểu.

Vị lão đại này lại phát giận rồi, mỗi lần như thế, hắn sẽ đấu với Kỷ Tượng, vốn dĩ bốn người mà Cảnh Ngạo bồi dưỡng, ai cũng có một khả năng riêng, nhưng hắn chỉ thích đánh với Kỷ Tượng vì sức lực của cậu ta rất bền.

Phong Điểu phải thay hắn xử lý nhiệm vụ, nên không thể cho gọi.

Hải Ngư là lính bắn tỉa không phù hợp để đánh cận chiến, hơn hết là hắn không thích đánh nhau với phụ nữ.

Còn Mộc Xà là sát thủ, cậu ta được cái nhanh nhẹn ra tay dứt khoát nhưng sức bền hơi kém.

Suy cho cùng mỗi lần muốn giải tỏa cơn giận chỉ có tìm Kỷ Tượng là phù hợp nhất.

“Sao vậy? Mệt rồi?” Sau hơn ba tiếng vật lộn trên khán đài, Cảnh Ngạo dường như có thể thấy Kỷ Tượng đang chật vật hơn, hắn dừng tay đến đỡ cậu đứng dậy.

“Lão đại, chúng ta như thế này đã ba tiếng rồi, có thể nghỉ một lát được không?”

Lúc này Cảnh Ngạo mới nhìn lên đồng hồ, cũng đã đến giờ trưa, nắng bên ngoài đã chói đến mức đau mắt rồi, mới quyết định không dày vò Kỷ Tượng nữa mà để anh đi.

“Ừ, về phòng đi.”

“Ngài ăn trưa luôn nhé? Tôi sẽ cho đầu bếp mang bữa trưa đến đây.”

“Không cần.”

Sau khi Kỷ Tượng rời khỏi khu tập luyện, Cảnh Ngạo vẫn ở một mình trong phòng đến tận tối, hắn đánh không ngừng, càng không muốn ngừng, bởi một khi nếu rảnh tay, hắn sẽ lại nhớ đến nhóc con nhà mình.

Đến mức sắc trời từ sáng trưng chuyển thành tối đen mà trong phòng vẫn không ngừng vang lên tiếng đấm bốp thùm thụp.

Nhưng dù có thế nào đi nữa thì Cảnh Ngạo vẫn không thể không lo lắng, dù buổi sáng nổi giận bảo Tuệ Yên muốn làm gì thì làm, nhưng cả ngày vẫn không thôi nghĩ đến cô.

Hắn bất lực nện mạnh vào bao cát một cú cuối cùng rồi ngã xuống, nằm dài trên khán đài: “Mẹ nó! Đúng là gặp quỷ mà!”

Cuối cùng vẫn là nói mà không làm được, bảo không được quan tâm đến nhưng trong đầu không một giây phút nào là không nhớ đến cô.

Hắn ngồi dậy, còn chẳng nhìn đồng hồ, lấy điện thoại gọi đến cho Phong Điểu… vào lúc hai giờ sáng.

“Dạ đại ca, em nghe đây.”

“Chuẩn bị một chiếc phi cơ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện