Chương 13: Lần đầu tiên hắn gặp cô.
Kể từ khi phát hiện Tuệ Yên chạy mất, Cảnh Ngạo cả ngày hôm đó đều không màng đến việc ăn uống, hắn giấu mình trong phòng mà chẳng buồn bước chân ra khỏi cửa lấy một lần.
Những ngày như thế đều không có ai dám đến gần hắn một bước, kể cả bộ tứ đắc lực kia cũng phải e ngại, Cảnh Ngạo bây giờ giống như một quả núi lửa đang rục rịch bùng nổ, nên là tất nhiên cũng chẳng có ai tình nguyện chui đầu vào miệng núi lửa như vậy cả.
Ngay cả tối đến cũng thế, bình thường khu vực của Cảnh Ngạo cũng sẽ có một hoặc hai người canh gác, nhưng hôm nay đám thuộc hạ chỉ biết chọn một vị trí tương đối xa mà cố gắng soi ống nhòm nhìn tới chứ chẳng hề dám bước đến gần.
Chỉ duy nhất có một mình vú nuôi của Tuệ Yên là đi đi lại lại ở khu vực của Cảnh Ngạo và chắc cũng chỉ có một mình bà là nghe thấy tiếng đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng.
Đến khi bà bước vào dọn dẹp thì trong phòng nồng nặc mùi thuốc lá, mùi rượu cũng có nhưng không quá nhiều, vì Cảnh Ngạo không hay uống rượu, ngược lại hắn là một kẻ nghiện thuốc, hơn nữa mỗi khi áp lực một chuyện gì đó, Cảnh Ngạo đều hút ít nhất là một bao.
Có Tuệ Yên thì cô nhóc còn cằn nhằn bắt hắn hạn chế, cô nhóc đi rồi thì chẳng còn ai nói được Cảnh Ngạo nữa.
Vú nuôi khẽ thở dài, cầm chổi quét đi những mẩu thủy tinh vỡ ngổn ngang, dọn dẹp vỏ chai cùng những bao thuốc lá rỗng. Hơn mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên, bà thấy lão đại mất kiểm soát đến thế.
Nhưng cũng phải thôi, Tuệ Yên là bảo bối của hắn, là cục cưng mà hắn dành cả đời để đem lại hạnh phúc cho cô, bây giờ cô nhóc biến mất không dấu vết như vậy, dưới thân phận giống một người cha người mẹ, ai mà chẳng biết đau?
Vú nuôi có từng nghe qua Tiểu Thất kể lại, cuộc đời của Cảnh Ngạo chính là những chuỗi ngày sống trong địa ngục.
Hắn mất cha, mất mẹ, chỉ vì giành giật miếng ăn mà lăn lộn đầu đường xó chợ, sợ rằng ăn roi ăn gậy còn nhiều hơn những lần được ăn cơm.
Lớn thêm một chút, lại bị lạm dụng tình dục chỉ vì gương mặt được người ta nói rằng là “trời ban” này, những vết roi cũ mèm sau lưng Cảnh Ngạo đều là vì những lần từ chối quan hệ mà thành, vì thế đối với phụ nữ, hắn sinh ra tâm lý ám ảnh, hận thù vô cùng.
Cứ thế lang thang sống chết qua ngày không nơi nương tựa cho đến khi gặp được ông trùm đời trước, nếu không có “người đó”, sợ rằng hắn đã bị cuộc đời này vùi dập đến chết mất rồi.
Cảnh Ngạo cũng biết, nếu đồng ý đi theo con đường của “người đó”, hắn sẽ chẳng hạnh phúc hơn được bao nhiêu, bản thân hắn có thể sống nay chết mai, còn chẳng biết thân xác của mình sau đó có được chôn cất đàng hoàng hay không.
Nhưng Cảnh Ngạo chắc chắn, bản thân hắn tuyệt đối sẽ không hối hận.
Rồi đến một ngày đẹp trời nọ, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ trở về, toàn thân Cảnh Ngạo đều là mùi tanh tưởi của máu, thậm chí trên mặt vẫn còn vương lại vài vết máu đã khô.
Lão đại lại gọi hắn đến, lúc đứng trước mặt người, Cảnh Ngạo mới phát hiện ra có một cô bé cứ trốn ở sau góc tủ, giương đôi mắt run sợ mà nhìn đến.
Không đợi hắn hỏi, lão đại đã cười và giải thích.
“Con bé là con gái ruột của ta, mẹ nó đặt tên là Tuệ Yên, cậu thấy đó, nó không gần gũi với ta cho lắm, ta cũng có quá nhiều việc, nên từ bây giờ cậu không cần phải làm nhiệm vụ nữa.”
“Ta giao cho cậu, nuôi nấng Yên Nhi.”
Lúc đó hắn vẫn còn thắc mắc, vì sao cô bé đối với lão đại lại xa cách như vậy, thậm chí còn không dám chạy vào lòng ông.
Mãi sau này Cảnh Ngạo mới biết rằng, vì để bảo vệ an toàn cho vợ và con, “người đó” đã đắn đo rất lâu mới quyết định ly hôn, đưa vợ và bé con đến một nơi an toàn.
Nhưng cuối cùng, đối thủ vẫn tìm ra tung tích của bọn họ, chỉ tiếc rằng, khi ông đến thì đã chậm một bước, trước mắt là thi thể của vợ mình, phải tìm rất lâu mới có thể tìm thấy Tuệ Yên được bà giấu trong một thùng xốp nhỏ ở dưới căn hầm.