Chương 12: Cao chạy xa bay.

“Không hề thấy? Cậu nói tôi nghe, con bé trèo tường hay chui lỗ chó mà thoát được ánh mắt của cậu?”

“Em…”

“Tiểu Lục.” Nghe hắn gọi, Tiểu Lục ngập ngừng ngước mắt nhìn lên, lập tức liền bị lòng bàn tay to lớn của Cảnh Ngạo bóp mạnh lấy khung xương mặt của cậu mà gằn giọng: “Có mắt không biết dùng, muốn trải nghiệm cảm giác mù lòa là như thế nào phải không? Tôi giúp cậu một tay!”

Cảnh Ngạo siết lực mạnh đến mức sợ rằng chỉ cần thêm vài phút nữa, xương hàm của Tiểu Lục sẽ vỡ ra mất.

Hơn nữa ai cũng biết lão đại của bọn họ nói là sẽ làm, ý tứ của hắn không hề đơn giản chỉ là hù dọa, nhìn tình hình hiện tại của Tiểu Lục như thế, đám thuộc hạ còn lại cũng không khỏi lo lắng cho an nguy của cậu ta mà lên tiếng nói đỡ.

“Lão đại! Bọn em sẽ lập tức đi tìm tiểu thư, mong ngài bớt giận… Bọn em đi tìm ngay!”

Đến nước này, Cảnh Ngạo mới thả nhẹ lực, buông tay ra khỏi gương mặt của Tiểu Lục, ánh mắt hắn đỏ ngầu đầy giận dữ, không còn kiên nhẫn để giữ vững thái độ điềm tĩnh ban nãy nữa, ngay lúc này ở đôi con ngươi đen tối kia chỉ giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

“Nếu một ngày không tìm thấy con bé, thì một cái đầu trong đám các người sẽ rơi xuống!”

Một câu nói dù ngữ điệu không hề hung hăng dữ tợn, thế nhưng đủ sát ý để khiến ai nấy đều phải run rẩy trong lo sợ.

Sự mất tích không chút tin tức nào của Tuệ Yên còn khiến cho bốn cánh tay đắc lực nhất của Cảnh Ngạo cũng phải bất ngờ.

Bởi vì không biết bằng cách nào, một cô gái nhỏ bé như Tuệ Yên lại tránh khỏi tai mắt dày đặc của Cảnh Ngạo mà trốn thoát đến trời không biết, đất không hay như vậy.

Lúc ra khỏi phòng, Phong Điểu vẫn luôn nhìn chằm chằm Hải Ngư với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, mất một lúc anh ta mới tiến hỏi hỏi thử.

“Nói đi, có phải cô biết chuyện gì rồi đúng không?” Tuy Hải Ngư là nữ, nhưng từ khi theo chân Cảnh Ngạo thì liền cắt đi mái tóc dài, cứ như vậy sống ở băng đảng hơn hai mươi năm, nếu ai không biết, có khi còn nghĩ rằng Hải Ngư là nam nhân.

“Biết cái gì?” Đáp lại câu hỏi của Phong Điểu chỉ là thái độ hời hợt của Hải Ngư, đôi mắt lạnh lùng còn không nhìn Phong Điểu mà chỉ chuyên tâm sửa chữa khẩu súng của bản thân.

“Còn chẳng phải ngoài lão đại ra, cô là người thứ hai thân cận với tiểu thư nhất sao?”

“Vậy thì sao?” Lúc này Hải Ngư mới ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt vô cùng điềm tĩnh nhìn Phong Điểu: “Cậu nghi ngờ tôi âm mưu chuyện gì à?”

“Tốt nhất là cô đừng nên có suy nghĩ đó.” Biết là không thể cậy được khóe răng của Hải Ngư, thế nên cậu ta cũng không cố chấp hỏi thêm, chỉ để lại một câu nói rồi quay lưng bỏ đi.

Hải Ngư trầm mặc nhìn theo bóng lưng của cậu ta, đôi con ngươi thoáng gợn lên một cơn sóng nhỏ, cũng không hiểu được trong đầu của cô đang suy nghĩ chuyện gì.

Sáng hôm nay sau khi bị bộ dạng mè nheo đáng thương của Tuệ Yên mua chuộc, Hải Ngư không còn cách từ chối đành phải chiều theo ý của cô nhóc.

Nhưng trách làm sao được, trong bộ tứ đắc lực nhất của Cảnh Ngạo thì Hải Ngư là người thân thiết nhất với Tuệ Yên chỉ sau lão đại, Hải Ngư xem cô nhóc như em gái của mình mà nâng niu.

Song sáng nay thấy Tuệ Yên buồn hiu như vậy, tất nhiên cũng không nỡ từ chối, cho nên trời còn chưa sáng đã lái xe đưa cô nhóc rời đi.

Hải Ngư cũng biết chứ, nếu chuyện này bị Lão Đại phát hiện, sợ rằng cái mạng này cũng khó mà giữ lại.

Khẽ thở dài một tiếng, Hải Ngư nhìn chằm chằm vào khẩu súng trên bàn, trong lòng chỉ mong Tuệ Yên chạy được lâu lâu một chút, đừng để bị bắt lại sớm quá.

Vừa lúc đó, điện thoại kế bên chợt rung lên một tiếng, màn hình nảy lên một tin nhắn: "Chị! Em lên máy bay rồi, cảm ơn chị nhiều, lần này đố chú ấy tìm ra được em!" Hải Ngư chỉ biết lắc đầu mà cười bất đắc dĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện