Chương 11: "Con bé trèo tường hay chui lỗ chó mà thoát được ánh mắt của cậu?”

“Mẹ kiếp, cái quái quỷ gì đây?!”

Sau khi biết Tuệ Yên bỏ trốn, còn chưa tới tám giờ sáng, toàn bộ người trong băng đảng đều bị Cảnh Ngạo tập hợp lại tại phòng của hắn.

Còn tưởng lần này có thêm thông tin mới hoặc được hắn giao cho nhiệm vụ gì, thế nhưng ngay khi nhìn thấy nét mặt u ám của Cảnh Ngạo, đám thuộc hạ của hắn còn chẳng dám hó hé lấy một lời, tự động úp mặt quỳ rạp xuống đất.

Hắn ngồi ở băng ghế sofa phía trước, chiếc áo choàng ngủ vừa nãy vẫn còn chưa thay ra, đôi chân thon dài bắt chéo qua nhau, điềm tĩnh mà châm lên một điếu thuốc rồi khẽ rít nhẹ một hơi.

Lão đại không nói một lời nào, hơn mười phút hắn chỉ một mực giữ im lặng như vậy, thế nhưng khi cần nhìn sắc mặt cùng với ánh mắt rét lạnh của Cảnh Ngạo, bọn họ đều ngầm hiểu ra tâm trạng của hắn đang vô cùng tồi tệ.

Mười lăm phút trôi qua như thế, cũng chẳng có ai có lá gan đứng lên để hỏi bởi vì từ xưa đến nay, bọn họ chỉ được phép lên tiếng sau khi Cảnh Ngạo nói trước.

Bây giờ hắn còn chưa mở lời, khiến cả bọn cũng chỉ có thể im thin thít mà cúi đầu chờ lệnh.

Không chịu nổi bầu không khí áp bức thế này, ở hàng cuối Tiểu Thất khẽ huých nhẹ vào cánh tay của người anh em bên cạnh, nhỏ giọng hỏi thăm.

“Ê, lão đại làm sao vậy? Ai chọc ngài ấy hả?”

“Sao mày hỏi tao? Ông đây mà biết lý do, thì đám bọn mình còn phải quỳ ngơ ngác thế này à?”

Một tên nhóc khác cũng nhỏ giọng nói thêm vào: “Vừa nãy tao có nghe lén được là tiểu thư mất tích rồi, chẳng lẽ…”

“Tin đồn” ấy còn chưa biết là giả hay thật thì âm giọng trầm thấp lạnh lẽo quen thuộc bỗng dưng vang lên, liền phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trước mắt.

“Sáng nay ai là người trực cổng?”

Cảnh Ngạo vừa hỏi ra, Tiểu Lục lập tức giật mình, sống lưng nhanh chóng trở nên lạnh toát, dù không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng bị hắn hỏi đến như vậy thì nhất định không phải là điềm lành chút nào.

Đám thuộc hạ đùn đẩy nhau, cuối cùng Tiểu Lục cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm mà ngập ngừng đứng dậy.

“Là… Là em.”

“Cậu lại đây.” Nhìn bóng dáng nam thanh niên đang dần bước đến đứng bên cạnh, Cảnh Ngạo mới tiếp tục hỏi: “Sáng nay Yên Nhi ra khỏi nhà lúc nào?”

Chỉ một câu hỏi liền khiến đám thuộc hạ xôn xao cả lên.

Vậy là “tin đồn” đó đúng rồi, cục cưng duy nhất của hắn mất tích rồi, bảo sao mà sắc mặt của Cảnh Ngạo không đáng sợ như vậy.

Nhưng chính người gác cổng cả đêm qua như Tiểu Lục cũng chưa hề thấy Tuệ Yên bước một chân ra đến đầu khuôn viên bao giờ cả, huống gì là bước ra khỏi cánh cổng này.

Cậu ta cố gắng lục lại trong trí nhớ, hôm qua còn uống cả hai ly cà phê để tỉnh táo, chắc chắn không có việc Tiểu Lục ngủ gật mà để lỡ mất hình bóng của cô.

Cậu khẽ nuốt nước bọt, câu hỏi của Cảnh Ngạo đã hơn vài phút rồi mà vẫn chưa cho hắn được một câu trả lời nhất định, cho đến khi nghe thấy hắn chậc lưỡi một tiếng, hồn phách của Tiểu Lục giống như bị xé làm hai, hoảng sợ mà quỳ xuống đất.

“Lão đại… Em, em thề với ngài, cả đêm qua canh gác chưa một lần nhìn thấy tiểu thư đi ra ngoài cổng!”

Thậm chí chỉ nghe câu trả lời của Tiểu Lục thôi, mà mấy người còn lại cũng phải thót tim sợ hãi giùm cậu ta. Tuy nhiên, sắc mặt của Cảnh Ngạo vẫn không thay đổi, hắn lại rít vào một ngụm thuốc, chầm chậm thả khói ra, âm giọng khàn khàn vang vọng.

“Không hề thấy?”

Tiểu Lục chỉ vừa đáp lại một chữ “dạ”, ngay lập tức bàn tay phải của cậu truyền đến một cơn bỏng rát vô cùng, dù có đau đớn cũng chỉ dám ngậm chặt miệng nuốt xuống tiếng rên rỉ trong lòng.

“Ư…”

Tầm mắt chỉ nhìn đến mũi giày đang dẫm lên đốm lửa của thuốc ấn mạnh vào mu bàn tay của Tiểu Lục.

“Không hề thấy? Cậu nói tôi nghe, con bé trèo tường hay chui lỗ chó mà thoát được ánh mắt của cậu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện