Sakurai và một vài nữ sinh trong lớp tôi… Hửm? Có phải đó là…?
Tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc được xốc lên bởi một phụ nữ có vẻ trông giống một giáo viên ở trường. Còn người hầu như không đứng vững là cô Hiiragi.
Có điều gì đó không ổn với cô ấy… Có phải là say rồi không?
Thực tế thì mặt cô ấy đã đỏ như trái ớt còn bước chân của cô ấy lại loạng choạng đã cho thấy rõ điều đó. Cô ấy chắc hẳn đã uống rất nhiều (rượu) để đạt được trạng thái đó… Điều đó không tốt một chút nào.
"Mà, dù sao thì. Điều quan trọng hơn là…"
Tôi đi đến chỗ bọn họ bởi vì tôi có điều phải nói cho họ biết. Khi tôi tới được chỗ họ, tôi nghiêm mặt mình và mở lời.
“Các bạn nghe này… Tôi không cảm thấy hâm mộ việc học sinh trung học đi lại loanh quanh vào giờ này đâu. Xung quanh chỗ này không an toàn, vì vậy hãy về nhà càng sớm càng tốt.”
Khu vực phố trung tâm buôn bán không phải là chỗ dành cho những học sinh bình thường vui đùa thâu đêm được. Có đủ loại lưu manh và những kẻ mờ ám xung quanh đây, bởi vậy nếu như có chuyện gì xảy ra thì sẽ là quá muộn, các người có biết không?
—Đó là ý nghĩ của tôi khi mắng họ, nhưng các bạn học cùng lớp của tôi chỉ đáp lại tôi với toàn lườm nguýt… Thực ra, một số người có thể thích bị trừng mắt, nhưng tôi không có sở thích đó đâu. Làm ơn. Hãy dừng lại đi.
Sau đó, người phụ nữ đang đỡ giáo viên chủ nhiệm của tôi bước ra trước mặt các học sinh, nhìn tôi hỏi dò.
“…Cậu cũng là học sinh ở Kiryuugaoka hả?”
“Đúng, tôi là, nhưng… Cô đây là ai?”
“Tôi là Makoto Hoshimiya, giáo viên chủ nhiệm lớp 1A… Ngoài ra, câu nói mà cậu vừa nói đáng lẽ là của tôi mới phải nhỉ?”
“Không phải nhận ra nguy hiểm thì không cần phân biệt là ai nói ra sao?”
"Không phải về vấn đề đó! Tôi đang nói rằng chính cậu cũng được bao gồm bên trong cụm từ 'học sinh trung học' đấy! Cô ấy lườm tôi.
Chà, mặc dù những gì cô giáo ấy nói là đúng, nhưng tôi đã quen đi dạo quanh đây vào ban đêm rồi… Trong khi tôi đang cân nhắc xem có nên nói thật với cô ấy điều đó hay không, tôi lại nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ giáo viên chủ nhiệm của mình.
“Ợ… Aizawa! Ọe…”
“…”
Đó là giọng lè nhè say xỉn của cô ấy.
Ôi chà, cô đã ở đó sao…
Tôi đã hoàn toàn quên mất cô ấy. Sau đó, cô ấy quay khuôn mặt đỏ bừng của mình về phía tôi và nắm lấy tay tôi. Ánh mắt của cô ấy chết chóc đến độ có thể giết được một người luôn.
Đó cũng là lý do tại sao thứ ánh mắt đó không nên hướng vào một học sinh…
Với loại suy nghĩ này trong đầu, tôi bắt lấy tay cô ấy và nói: “Hẹn gặp lại vào ngày mai!” trong khi bước rời đi. Nếu tôi còn tiếp tục ở đó, có khả năng 100% là tôi sẽ gặp rắc rối.
“Này, đợi một chút!”
“Haah… Mình không đủ nhanh rồi.”
Đúng như dự đoán, có vẻ như họ sẽ không bỏ qua cho tôi vì điều đó. Cô Hoshimiya sau đó nắm lấy cánh tay tôi và làm tôi quay lại với một cú xoay.
“Chắc hẳn cậu là Aizawa-kun. Tôi đã nghe rất nhiều về cậu từ cô Hiiragi.”
… Nhiều ư?
“Cậu cũng là học sinh! Tôi sẽ đưa cậu trở về nhà.”
“Không, em đã quen thuộc với việc đi dạo quanh đây vào ban đêm. Chỉ một mình em cũng ổn rồi.”
"Hả?! Tôi có thể thề là tôi vừa nghe thấy điều gì đó mà tôi không nên nghe được…”
Trong khi chúng tôi tiếp tục qua lại, Sakurai bước ra khỏi đám bạn cùng lớp với giọng yếu ớt và vẻ rụt rè, nói “Ừm… Takkun, nguy hiểm lắm. Tại sao cậu không về nhà với chúng mình?
“Không, điều đó sẽ…”
Chuyện đó sẽ rất là không dễ chịu.
Tôi nhìn vào phía sau cô ấy và nhận thấy bọn họ đang nhìn tôi như thể họ đang mong đợi điều gì đó từ tôi. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
“Đêm khuya rồi, mình vẫn thấy rất lo lắng việc cậu ở một mình…”
"Tôi sẽ không sao đâu. Cậu và những người khác, hãy nhờ cô Hoshimiya đưa mọi người về nhà đi.”
“Nè, tôi đã nói với cậu là tôi sẽ đưa cậu đi tới nơi về tới chốn đó.”
Cô Hoshimiya cắt ngang cuộc đối thoại. Tôi hiểu những gì cô ấy muốn làm, nhưng tôi có lý do riêng của mình để không muốn đi cùng mọi người, vì vậy cô ấy có thể im lặng chút được không nhỉ?
Các bạn cùng lớp của tôi cũng cho giáo viên một vẻ mặt mang thông điệp [Để ý tình huống đi!], thứ mà cô ấy nhận lấy với một tiếng “Hừm” bất mãn.
“Dù sao thì chỉ mình tôi cũng có thể về được nhà. Vậy nên, hãy đi cùng với các bạn của cậu đi.”
"Nhưng mà…"
"Đi đi!"
Tôi có chút lớn giọng, và mọi người đều thấy ngạc nhiên. Tôi biết điều đó hơi khác thường đối với (vẻ im lìm của) tôi, nhưng khi ở gần Sakurai, tôi không thể không nhớ đến những điều mà tôi chẳng hề muốn nhớ… Tôi thấy ghét điều đó.
“…Hãy về với họ ngay đi.”
“… Được, mình hiểu,” và không ai trong chúng tôi nói thêm một lời nào. Không khí thật sự khó xử.
Có lẽ cảm nhận được điều đó, cô Hoshimiya nói “Được thôi.” một cách miễn cưỡng. “Tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi đã hoàn thành công việc trong ngày rồi. Tôi sẽ đưa những đứa trẻ này về nhà an toàn, và để cho cậu tự mình đi. Chỉ nhớ cẩn thận.”
"… Em hiểu. Xin cô hãy chăm sóc mọi người, bao gồm cả cô Hiiragi đang nằm ở đằng kia…”
"Ối."
Tôi khi nhìn sang thì đã thấy cô giáo chủ nhiệm của mình đang nằm ngủ trên vỉa hè. Có lẽ cô Hoshimiya vô tình làm rơi cô Hiiragi xuống đất khi cô ấy nắm lấy cánh tay của tôi.
“Khò ~ Khò ~” Cô ấy ngủ một cách thoải mái, hơi thở nhẹ nhàng. Sát khí vừa mới bắn vào tôi lúc nãy giờ đã biến đâu mất. [note52088]
"… Thứ lỗi cho tôi!"
“… Đừng mà.” [note52089]
Sau đó, người giáo viên còn tỉnh táo dẫn dắt mọi người đi về phía nhà ga. Khi cô ấy rời đi, cô nói với tôi "Hãy cẩn thận nhé" và tôi đã đáp lại một cách thích đáng.
… Chà, tốt hơn là tôi cũng nên quay về nhà. Nếu tôi giữ được tốc độ của mình đủ nhanh, tôi sẽ về nhà trước nửa đêm thôi. —Hửm?
Khi tôi định nhấc chân bỏ đi, tôi nhận thấy một nhóm những tên mờ ám đang theo dõi các giáo viên và học sinh khi họ đi bộ đến nhà ga.
“Này, đằng kia có đám gái…”
“Ồ ừ, chúng khá ngon lành đấy…”
“Muốn trêu bọn nó không?”
Chúng liếc nhìn họ với ánh mắt kinh tởm và nụ cười mưu mô. Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng sẽ làm nhiều hơn là chỉ trêu chọc họ. Tôi tưởng tượng được các bạn cùng lớp, các cô giáo của tôi và cả Sakurai bị tấn công.
“Chậc.”
Chỉ tưởng tượng đến một khung cảnh khủng khiếp như vậy thôi đã khiến tôi muốn nôn… Kinh tởm. Với cảm giác khó chịu như trong ruột đang xoắn lại, tôi đến gần những gã đàn ông đó.
“Ê, ba thằng đằng kia.”
Chúng quay lại khi nghe giọng nói của tôi. Một kẻ trong đó tiếp cận tôi trong khi búng ngón tay. Có lẽ là do tôi đã làm gián đoạn cuộc “đi săn” của chúng, mà vẻ cau có hiện rõ trên mặt hắn ta.
“Hàà…”
Hẳn là, tôi sẽ không về nhà tối hôm nay rồi?
Khẽ thở dài, tôi đã từng không muốn thất hứa với mẹ đâu.
Tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc được xốc lên bởi một phụ nữ có vẻ trông giống một giáo viên ở trường. Còn người hầu như không đứng vững là cô Hiiragi.
Có điều gì đó không ổn với cô ấy… Có phải là say rồi không?
Thực tế thì mặt cô ấy đã đỏ như trái ớt còn bước chân của cô ấy lại loạng choạng đã cho thấy rõ điều đó. Cô ấy chắc hẳn đã uống rất nhiều (rượu) để đạt được trạng thái đó… Điều đó không tốt một chút nào.
"Mà, dù sao thì. Điều quan trọng hơn là…"
Tôi đi đến chỗ bọn họ bởi vì tôi có điều phải nói cho họ biết. Khi tôi tới được chỗ họ, tôi nghiêm mặt mình và mở lời.
“Các bạn nghe này… Tôi không cảm thấy hâm mộ việc học sinh trung học đi lại loanh quanh vào giờ này đâu. Xung quanh chỗ này không an toàn, vì vậy hãy về nhà càng sớm càng tốt.”
Khu vực phố trung tâm buôn bán không phải là chỗ dành cho những học sinh bình thường vui đùa thâu đêm được. Có đủ loại lưu manh và những kẻ mờ ám xung quanh đây, bởi vậy nếu như có chuyện gì xảy ra thì sẽ là quá muộn, các người có biết không?
—Đó là ý nghĩ của tôi khi mắng họ, nhưng các bạn học cùng lớp của tôi chỉ đáp lại tôi với toàn lườm nguýt… Thực ra, một số người có thể thích bị trừng mắt, nhưng tôi không có sở thích đó đâu. Làm ơn. Hãy dừng lại đi.
Sau đó, người phụ nữ đang đỡ giáo viên chủ nhiệm của tôi bước ra trước mặt các học sinh, nhìn tôi hỏi dò.
“…Cậu cũng là học sinh ở Kiryuugaoka hả?”
“Đúng, tôi là, nhưng… Cô đây là ai?”
“Tôi là Makoto Hoshimiya, giáo viên chủ nhiệm lớp 1A… Ngoài ra, câu nói mà cậu vừa nói đáng lẽ là của tôi mới phải nhỉ?”
“Không phải nhận ra nguy hiểm thì không cần phân biệt là ai nói ra sao?”
"Không phải về vấn đề đó! Tôi đang nói rằng chính cậu cũng được bao gồm bên trong cụm từ 'học sinh trung học' đấy! Cô ấy lườm tôi.
Chà, mặc dù những gì cô giáo ấy nói là đúng, nhưng tôi đã quen đi dạo quanh đây vào ban đêm rồi… Trong khi tôi đang cân nhắc xem có nên nói thật với cô ấy điều đó hay không, tôi lại nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ giáo viên chủ nhiệm của mình.
“Ợ… Aizawa! Ọe…”
“…”
Đó là giọng lè nhè say xỉn của cô ấy.
Ôi chà, cô đã ở đó sao…
Tôi đã hoàn toàn quên mất cô ấy. Sau đó, cô ấy quay khuôn mặt đỏ bừng của mình về phía tôi và nắm lấy tay tôi. Ánh mắt của cô ấy chết chóc đến độ có thể giết được một người luôn.
Đó cũng là lý do tại sao thứ ánh mắt đó không nên hướng vào một học sinh…
Với loại suy nghĩ này trong đầu, tôi bắt lấy tay cô ấy và nói: “Hẹn gặp lại vào ngày mai!” trong khi bước rời đi. Nếu tôi còn tiếp tục ở đó, có khả năng 100% là tôi sẽ gặp rắc rối.
“Này, đợi một chút!”
“Haah… Mình không đủ nhanh rồi.”
Đúng như dự đoán, có vẻ như họ sẽ không bỏ qua cho tôi vì điều đó. Cô Hoshimiya sau đó nắm lấy cánh tay tôi và làm tôi quay lại với một cú xoay.
“Chắc hẳn cậu là Aizawa-kun. Tôi đã nghe rất nhiều về cậu từ cô Hiiragi.”
… Nhiều ư?
“Cậu cũng là học sinh! Tôi sẽ đưa cậu trở về nhà.”
“Không, em đã quen thuộc với việc đi dạo quanh đây vào ban đêm. Chỉ một mình em cũng ổn rồi.”
"Hả?! Tôi có thể thề là tôi vừa nghe thấy điều gì đó mà tôi không nên nghe được…”
Trong khi chúng tôi tiếp tục qua lại, Sakurai bước ra khỏi đám bạn cùng lớp với giọng yếu ớt và vẻ rụt rè, nói “Ừm… Takkun, nguy hiểm lắm. Tại sao cậu không về nhà với chúng mình?
“Không, điều đó sẽ…”
Chuyện đó sẽ rất là không dễ chịu.
Tôi nhìn vào phía sau cô ấy và nhận thấy bọn họ đang nhìn tôi như thể họ đang mong đợi điều gì đó từ tôi. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
“Đêm khuya rồi, mình vẫn thấy rất lo lắng việc cậu ở một mình…”
"Tôi sẽ không sao đâu. Cậu và những người khác, hãy nhờ cô Hoshimiya đưa mọi người về nhà đi.”
“Nè, tôi đã nói với cậu là tôi sẽ đưa cậu đi tới nơi về tới chốn đó.”
Cô Hoshimiya cắt ngang cuộc đối thoại. Tôi hiểu những gì cô ấy muốn làm, nhưng tôi có lý do riêng của mình để không muốn đi cùng mọi người, vì vậy cô ấy có thể im lặng chút được không nhỉ?
Các bạn cùng lớp của tôi cũng cho giáo viên một vẻ mặt mang thông điệp [Để ý tình huống đi!], thứ mà cô ấy nhận lấy với một tiếng “Hừm” bất mãn.
“Dù sao thì chỉ mình tôi cũng có thể về được nhà. Vậy nên, hãy đi cùng với các bạn của cậu đi.”
"Nhưng mà…"
"Đi đi!"
Tôi có chút lớn giọng, và mọi người đều thấy ngạc nhiên. Tôi biết điều đó hơi khác thường đối với (vẻ im lìm của) tôi, nhưng khi ở gần Sakurai, tôi không thể không nhớ đến những điều mà tôi chẳng hề muốn nhớ… Tôi thấy ghét điều đó.
“…Hãy về với họ ngay đi.”
“… Được, mình hiểu,” và không ai trong chúng tôi nói thêm một lời nào. Không khí thật sự khó xử.
Có lẽ cảm nhận được điều đó, cô Hoshimiya nói “Được thôi.” một cách miễn cưỡng. “Tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi đã hoàn thành công việc trong ngày rồi. Tôi sẽ đưa những đứa trẻ này về nhà an toàn, và để cho cậu tự mình đi. Chỉ nhớ cẩn thận.”
"… Em hiểu. Xin cô hãy chăm sóc mọi người, bao gồm cả cô Hiiragi đang nằm ở đằng kia…”
"Ối."
Tôi khi nhìn sang thì đã thấy cô giáo chủ nhiệm của mình đang nằm ngủ trên vỉa hè. Có lẽ cô Hoshimiya vô tình làm rơi cô Hiiragi xuống đất khi cô ấy nắm lấy cánh tay của tôi.
“Khò ~ Khò ~” Cô ấy ngủ một cách thoải mái, hơi thở nhẹ nhàng. Sát khí vừa mới bắn vào tôi lúc nãy giờ đã biến đâu mất. [note52088]
"… Thứ lỗi cho tôi!"
“… Đừng mà.” [note52089]
Sau đó, người giáo viên còn tỉnh táo dẫn dắt mọi người đi về phía nhà ga. Khi cô ấy rời đi, cô nói với tôi "Hãy cẩn thận nhé" và tôi đã đáp lại một cách thích đáng.
… Chà, tốt hơn là tôi cũng nên quay về nhà. Nếu tôi giữ được tốc độ của mình đủ nhanh, tôi sẽ về nhà trước nửa đêm thôi. —Hửm?
Khi tôi định nhấc chân bỏ đi, tôi nhận thấy một nhóm những tên mờ ám đang theo dõi các giáo viên và học sinh khi họ đi bộ đến nhà ga.
“Này, đằng kia có đám gái…”
“Ồ ừ, chúng khá ngon lành đấy…”
“Muốn trêu bọn nó không?”
Chúng liếc nhìn họ với ánh mắt kinh tởm và nụ cười mưu mô. Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng sẽ làm nhiều hơn là chỉ trêu chọc họ. Tôi tưởng tượng được các bạn cùng lớp, các cô giáo của tôi và cả Sakurai bị tấn công.
“Chậc.”
Chỉ tưởng tượng đến một khung cảnh khủng khiếp như vậy thôi đã khiến tôi muốn nôn… Kinh tởm. Với cảm giác khó chịu như trong ruột đang xoắn lại, tôi đến gần những gã đàn ông đó.
“Ê, ba thằng đằng kia.”
Chúng quay lại khi nghe giọng nói của tôi. Một kẻ trong đó tiếp cận tôi trong khi búng ngón tay. Có lẽ là do tôi đã làm gián đoạn cuộc “đi săn” của chúng, mà vẻ cau có hiện rõ trên mặt hắn ta.
“Hàà…”
Hẳn là, tôi sẽ không về nhà tối hôm nay rồi?
Khẽ thở dài, tôi đã từng không muốn thất hứa với mẹ đâu.
Danh sách chương