Đó là vào buổi sáng ngày thứ hai đi học. Tiết chủ nhiệm chuẩn bị bắt đầu trong vài phút nữa và phần lớn học sinh đều đã ở trong lớp của mình, tám chuyện cười đùa rôm rả.
Ở giữa những ồn ào nhộn nhịp đó …
Ôi, mình biết đó là một ý nghĩ tồi tệ vô ích mà…
Ngồi lẻ loi trong chỗ ngồi của mình, tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua và trở nên chán nản, tôi hẳn là phải biết cậu ấy sẽ chối bỏ tôi.
Dẫu vậy, tôi vẫn quá lo lắng đến nỗi đòi hỏi cậu ấy phải trở về cùng với mình. Chuyện chẳng thành được đâu… tôi vẫn luôn luôn muốn được ở cùng cậu ấy, cho dù nếu nó chỉ là thêm một thời khắc ngắn ngủi, kể cả chúng tôi không nói với nhau điều gì.
Tôi biết làm như vậy là rất ích kỷ, nhưng đó là những cảm xúc thật sự của tôi.
Tôi không xứng đáng để được ở bên cậu ấy và tôi biết rõ điều đó chứ, nhưng tôi vẫn cứ muốn được ở cạnh Takkun. Điều đó thật sự đối nghịch, nhưng có lẽ sự đối nghịch mâu thuẫn đó luôn luôn đã là tình yêu dù có nói sao chăng nữa.
Với những suy nghĩ đó trong tâm trí, tôi vẫn còn thích cậu ấy.
…Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đã ngượng quá rồi!
Thừa nhận thứ cảm xúc đó của chính mình làm mặt tôi có chút nóng bừng lên. Khi tôi thay đổi biểu cảm trên mặt từ chán chường thành thẹn thùng, cô gái ngồi phía trước tôi nở nụ cười tinh quái mà nói với tôi thế này, chắc là hứng thú với chuyện tôi lắm.
"Nào nào có gì nào, Haruka-chan?"
"Ơ…làm gì có gì đâ…"
"Ấy chứ, không phải cậu đang nghĩ đến Aizawa-kun à?"
Ể, cô ấy biết hết rồi?
"Ha ha ha, cậu dễ bị đọc vị quá đấy, Haruka-chan nhỉ."
"Natsumi, cậu trêu mình?"
Chẳng lẽ nhìn vào mặt tôi, là biết tỏng được hết tất cả rằng tôi đang nghĩ gì rồi sao?
Trước nay, kể cả hôm qua và hôm nay, tôi có chút bận lòng về chuyện dễ bị được ý nghĩ như vậy. Mọi người đọc vị suy nghĩ của tôi quá dễ dàng.
Ờ, cô gái ngồi phía trước tôi tên là Hyuga Natsumi. Cô ấy là một trong số những bạn học đã mời tôi ra ngoài chơi vào tối hôm qua, và cô ấy cũng đã nói chuyện với tôi rất nhiều, sau sự kiện đã xảy ra với cậu ấy.
Khi cô giáo Hoshimiya đưa cô bạn ấy về nhà, bạn ấy quay lại và hỏi tôi, "Tớ có thể kết bạn với cậu được không, Sakurai-san?" Tôi trả lời, "Nếu cậu vừa lòng với mình (thì có)". Sau đó, chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn bè và thậm chí bắt đầu gọi nhau bằng tên riêng của nhau.[note52183]
"Nhưng… tớ xin lỗi về chuyện ngày hôm qua. Tớ đã tự tiện can thiệp vào một cách kỳ lạ."
"Không sao, ổn, ổn cả!"
"Ra vậy… Thế thì không sao rồi."
Chuyện không ổn chút nào nhưng tôi lại không dám nói ra, chắc cô ấy hiểu được cảm giác của tôi nên đã mỉm cười và gật đầu xin lỗi với tôi.
Rồi chúng tôi tiếp tục nói chuyện với nhau cho đến khi tiếng chuông báo hiệu tiết học bắt đầu vang lên. Cũng như hôm qua, cậu ấy bước vào lớp cùng lúc với tiếng chuông. Mặt cậu ấy có hơi ủ rũ hẳn vì buồn ngủ… Không biết nhỡ cậu ấy đã không về nhà sau ngày hôm qua?
Đèn phòng của cậu ấy không hề sáng lên vào tối hôm qua.
Khi tôi về đến nhà, tôi đã tưởng cậu ấy đã ngủ rồi vì phòng của cậu ấy trông tối om, mặc dù vậy thì từ vẻ mặt (hiện giờ) của cậu ấy, có vẻ như cậu ấy đã không đi ngủ sớm.
Tôi tự hỏi liệu cậu ấy có còn ở lại đó sau khi chúng tôi tách ra không…
Tôi cứ nghĩ không biết sau khi chúng tôi rời đi, Takkun có còn ở khu trung tâm thành phố hay không, trong khi giáo viên đưa chúng tôi về nhà an toàn, tôi vẫn lo lắng cho cậu ấy…
…Ồ, nhân tiện thì, giáo viên đâu nhỉ?
Đó là khi tôi nhận ra một điều kỳ lạ. Hôm qua cô Hiiragi đến lớp sớm, nhưng hôm nay thì cô ấy vẫn còn chưa đến. Các học sinh khác chắc cũng đã nhận thấy điều này, vì họ đều có biểu hiện bối rối.
Tôi hy vọng cô ấy không phải vẫn còn đang say…
Ngay khi cả lớp bắt đầu xôn xao, cô giáo bước vào lớp, nhưng khuôn mặt cô ấy trông có chút nhăn nhó.
"Chào buổi sáng tất cả các bạn. Tôi có một điều muốn nói với các bạn trước khi điểm danh... Đêm qua, một vụ bạo lực đã xảy ra ở trung tâm thành phố trước nhà ga tàu điện..."
Cô giáo nói xong, và cả lớp đều ồ lên.
Trung tâm thành phố...?Đó là sau khi chúng tôi rời đi, phải không?
Nhìn xung quanh, Natsumi và những người khác ở đó ngạc nhiên bối rối, chỉ có một người ở đó không biểu hiện bất ngờ… Cậu ấy.
"Chà, đó có thể là một vụ ẩu đả," giáo viên tiếp tục. "Nghe này, các em. Không được ra ngoài vào ban đêm, hiểu chưa?"
"Vâng, thưa cô!” Mọi người cùng đáp.
"Tốt lắm!"
Cô giáo gật đầu hài lòng, sau đó tiếp tục công việc như thường lệ.
"Chậc, tôi sẽ điểm danh ngay bây giờ... Số 1, Aizawa—"
Nhưng đợi bao lâu cũng không thấy hồi đáp, khi tò mò nhìn sang thì thấy tình hình vẫn như hôm qua.
…Tất cả mọi người trong lớp có lẽ đều mong đợi một chuyện giống nhau, đó là cảnh tiếp theo.
Cô giáo lúc này có lẽ đã muốn chết lặng, nhưng cô ấy đã vẫn mở miệng và hét lên.
"Aizawa!!!"
Ở giữa những ồn ào nhộn nhịp đó …
Ôi, mình biết đó là một ý nghĩ tồi tệ vô ích mà…
Ngồi lẻ loi trong chỗ ngồi của mình, tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua và trở nên chán nản, tôi hẳn là phải biết cậu ấy sẽ chối bỏ tôi.
Dẫu vậy, tôi vẫn quá lo lắng đến nỗi đòi hỏi cậu ấy phải trở về cùng với mình. Chuyện chẳng thành được đâu… tôi vẫn luôn luôn muốn được ở cùng cậu ấy, cho dù nếu nó chỉ là thêm một thời khắc ngắn ngủi, kể cả chúng tôi không nói với nhau điều gì.
Tôi biết làm như vậy là rất ích kỷ, nhưng đó là những cảm xúc thật sự của tôi.
Tôi không xứng đáng để được ở bên cậu ấy và tôi biết rõ điều đó chứ, nhưng tôi vẫn cứ muốn được ở cạnh Takkun. Điều đó thật sự đối nghịch, nhưng có lẽ sự đối nghịch mâu thuẫn đó luôn luôn đã là tình yêu dù có nói sao chăng nữa.
Với những suy nghĩ đó trong tâm trí, tôi vẫn còn thích cậu ấy.
…Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đã ngượng quá rồi!
Thừa nhận thứ cảm xúc đó của chính mình làm mặt tôi có chút nóng bừng lên. Khi tôi thay đổi biểu cảm trên mặt từ chán chường thành thẹn thùng, cô gái ngồi phía trước tôi nở nụ cười tinh quái mà nói với tôi thế này, chắc là hứng thú với chuyện tôi lắm.
"Nào nào có gì nào, Haruka-chan?"
"Ơ…làm gì có gì đâ…"
"Ấy chứ, không phải cậu đang nghĩ đến Aizawa-kun à?"
Ể, cô ấy biết hết rồi?
"Ha ha ha, cậu dễ bị đọc vị quá đấy, Haruka-chan nhỉ."
"Natsumi, cậu trêu mình?"
Chẳng lẽ nhìn vào mặt tôi, là biết tỏng được hết tất cả rằng tôi đang nghĩ gì rồi sao?
Trước nay, kể cả hôm qua và hôm nay, tôi có chút bận lòng về chuyện dễ bị được ý nghĩ như vậy. Mọi người đọc vị suy nghĩ của tôi quá dễ dàng.
Ờ, cô gái ngồi phía trước tôi tên là Hyuga Natsumi. Cô ấy là một trong số những bạn học đã mời tôi ra ngoài chơi vào tối hôm qua, và cô ấy cũng đã nói chuyện với tôi rất nhiều, sau sự kiện đã xảy ra với cậu ấy.
Khi cô giáo Hoshimiya đưa cô bạn ấy về nhà, bạn ấy quay lại và hỏi tôi, "Tớ có thể kết bạn với cậu được không, Sakurai-san?" Tôi trả lời, "Nếu cậu vừa lòng với mình (thì có)". Sau đó, chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn bè và thậm chí bắt đầu gọi nhau bằng tên riêng của nhau.[note52183]
"Nhưng… tớ xin lỗi về chuyện ngày hôm qua. Tớ đã tự tiện can thiệp vào một cách kỳ lạ."
"Không sao, ổn, ổn cả!"
"Ra vậy… Thế thì không sao rồi."
Chuyện không ổn chút nào nhưng tôi lại không dám nói ra, chắc cô ấy hiểu được cảm giác của tôi nên đã mỉm cười và gật đầu xin lỗi với tôi.
Rồi chúng tôi tiếp tục nói chuyện với nhau cho đến khi tiếng chuông báo hiệu tiết học bắt đầu vang lên. Cũng như hôm qua, cậu ấy bước vào lớp cùng lúc với tiếng chuông. Mặt cậu ấy có hơi ủ rũ hẳn vì buồn ngủ… Không biết nhỡ cậu ấy đã không về nhà sau ngày hôm qua?
Đèn phòng của cậu ấy không hề sáng lên vào tối hôm qua.
Khi tôi về đến nhà, tôi đã tưởng cậu ấy đã ngủ rồi vì phòng của cậu ấy trông tối om, mặc dù vậy thì từ vẻ mặt (hiện giờ) của cậu ấy, có vẻ như cậu ấy đã không đi ngủ sớm.
Tôi tự hỏi liệu cậu ấy có còn ở lại đó sau khi chúng tôi tách ra không…
Tôi cứ nghĩ không biết sau khi chúng tôi rời đi, Takkun có còn ở khu trung tâm thành phố hay không, trong khi giáo viên đưa chúng tôi về nhà an toàn, tôi vẫn lo lắng cho cậu ấy…
…Ồ, nhân tiện thì, giáo viên đâu nhỉ?
Đó là khi tôi nhận ra một điều kỳ lạ. Hôm qua cô Hiiragi đến lớp sớm, nhưng hôm nay thì cô ấy vẫn còn chưa đến. Các học sinh khác chắc cũng đã nhận thấy điều này, vì họ đều có biểu hiện bối rối.
Tôi hy vọng cô ấy không phải vẫn còn đang say…
Ngay khi cả lớp bắt đầu xôn xao, cô giáo bước vào lớp, nhưng khuôn mặt cô ấy trông có chút nhăn nhó.
"Chào buổi sáng tất cả các bạn. Tôi có một điều muốn nói với các bạn trước khi điểm danh... Đêm qua, một vụ bạo lực đã xảy ra ở trung tâm thành phố trước nhà ga tàu điện..."
Cô giáo nói xong, và cả lớp đều ồ lên.
Trung tâm thành phố...?Đó là sau khi chúng tôi rời đi, phải không?
Nhìn xung quanh, Natsumi và những người khác ở đó ngạc nhiên bối rối, chỉ có một người ở đó không biểu hiện bất ngờ… Cậu ấy.
"Chà, đó có thể là một vụ ẩu đả," giáo viên tiếp tục. "Nghe này, các em. Không được ra ngoài vào ban đêm, hiểu chưa?"
"Vâng, thưa cô!” Mọi người cùng đáp.
"Tốt lắm!"
Cô giáo gật đầu hài lòng, sau đó tiếp tục công việc như thường lệ.
"Chậc, tôi sẽ điểm danh ngay bây giờ... Số 1, Aizawa—"
Nhưng đợi bao lâu cũng không thấy hồi đáp, khi tò mò nhìn sang thì thấy tình hình vẫn như hôm qua.
…Tất cả mọi người trong lớp có lẽ đều mong đợi một chuyện giống nhau, đó là cảnh tiếp theo.
Cô giáo lúc này có lẽ đã muốn chết lặng, nhưng cô ấy đã vẫn mở miệng và hét lên.
"Aizawa!!!"
Danh sách chương