Tôi đã chẳng thể nở một nụ cười đúng nghĩa kể từ ngày hôm đó. Kể cả ngay lúc này, tôi đã cố gắng hết sức để thể hiện một khuôn mặt vui vẻ, nhưng việc đó vẫn rất khó khăn.

Giáo viên của chúng tôi vào thời điểm đó cuối cùng thì cũng đã nghe thấy tiếng ầm ĩ và vội vã đến hiện trường. Tất cả tình hình sự việc đã bị lộ ra, với việc bàn học của Takkun vẫn bị phá hoại. Tất cả học sinh tham gia bắt nạt đều bị trừng phạt, bao gồm cả chính tôi.

Một cuộc họp với phụ huynh của tất cả mọi người cũng đã được tổ chức. Ba mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt đau đớn thất vọng và hét lên mà chưa từng xảy ra ở trước đây. Đó là điều tự nhiên thôi, họ tất nhiên phải khiển trách tôi sau tất cả .

Tôi ngay lập tức đến nhà Takkun để xin lỗi, nhưng cậu ấy không có ở đó. Chị gái cậu ấy, Shuri, bước ra thay thế, nhưng trước khi tôi có thể cúi đầu, chị ấy đã tát tôi bằng tất cả sức lực của mình.

“Đừng bao giờ lại gần Tatsumi nữa!” Khuôn mặt chị ấy nhăn lại với toàn là sự tức giận.

Khỏi phải nói, trường học rất coi trọng vụ việc đó và quyết định chuyển cậu ấy sang lớp khác cho đến khi tốt nghiệp, thế là kể từ đó tôi không gặp lại cậu ấy được lần nào.

Và sau ngày hôm đó, cậu ấy cũng ít về nhà hơn. Tôi biết vì nhà tôi ở đối diện nhà cậu ấy mà[note52044]. Chúng tôi thậm chí từng quen thuộc với việc ngó qua cửa sổ và nói chuyện với nhau, nhưng bây giờ, bên cậu ấy trống không. Cậu ấy không còn ở đó nữa. Tất cả những gì tôi có thể trông thấy là một khung cửa sổ đóng chặt, với những tấm rèm sẫm màu che phủ bất cứ thứ gì có thể có ở đằng sau nó.

Cho dù đôi lúc đi lướt ngang qua nhau, tôi cũng không tài nào nhận được nụ cười của cậu ấy như ngày xưa nữa. Tôi cũng không còn lại gần cậu ấy vì tôi sợ hãi vẻ mặt hiện có của cậu ấy, quá trống rỗng và không còn cảm xúc.

—Và cứ như vậy, mối quan hệ của chúng tôi đã chấm dứt.

Tôi đã chỉ có thể nở được nụ cười vì có cậu ấy ở bên cạnh tôi, và tôi

từng coi đó là điều hiển nhiên. Chỉ đến khi mất đi Takkun, tôi mới nhận ra người ấy quan trọng với tôi như thế nào… Nhưng đã quá muộn rồi.

Cậu ấy đã không còn ở đây nữa.

_________________

Takkun…

Lâu lắm rồi mới gặp lại cậu ấy khiến tôi nhớ đến đôi mắt vô hồn hồi đó của cậu ấy. Giờ cậu ấy trông bình tĩnh hơn nhiều so với thời gian đó, có lẽ vì cậu ấy có người đó, Ryuuzaki, ở bên cạnh.

Vì chuyện này mà tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng thật khó để không phải là người ở ngay bên cạnh cậu… Tôi thật là ích kỷ. Tôi là kẻ đã làm tổn thương cậu ấy cơ mà.

Tôi đoán rằng tôi đã để những suy nghĩ này hiện rõ trên khuôn mặt của mình bởi vì, trong khi tôi đang suy nghĩ về tất cả những gì đã từng xảy ra cho đến hiện nay, một người bạn cùng lớp đã chợt gọi tôi.

“Sakurai-san, cậu không sao chứ? Có chuyện gì đó đã xảy ra sao?"

"Hở? Ồ, không, không có gì đâu. Tôi ổn."

“Hmm… Ồ, nhân tiện, đó có phải là chiếc vòng tay bạn thường đeo không?”

“V-Ừ…” Tôi gật đầu.

Cô ấy quay mặt về phía tôi với một nụ cười toe toét, và tôi tự hỏi điều đó thì có gì mà buồn cười.

“Sakurai-san… Có khi nào bạn lại thuận tay trái không?”

“V-Ừ, nhưng sao…”

Tại sao cô ấy lại… A!

Đến khi tôi nhận ra thì đã quá muộn. Cô gái đó đã hiểu được ra.

“Một chiếc vòng tay màu hồng trên cổ tay thuận của bạn, hử… Có thể nào?”

“K-Không, không, không, cậu hiểu nhầm rồi!”

“Bạn đang nói dối đấy~! Ồ, Aizawa-kun có đeo chiếc kia không?”

Tôi hét lên trước tình huống ngạc nhiên tuyệt đối đó. Trong khi ấy, những người xung quanh tôi đang hét lên “Kya~!” và “Đáng iu wá!" Tôi chỉ biết đỏ mặt và cúi đầu xuống, thẹn thùng xấu hổ. Biểu hiện trên khuôn mặt tôi gần như là một sự thừa nhận không cần lời nói.

Sau một khoảng thời gian ồn ào, các bạn học nữ nở nụ cười nghiền ngẫm và nói, "Chúng tớ sẽ ủng hộ bạn, Sakurai-san!"

“Cảm ơn, nhưng mình ổn… Dù sao cũng không được đâu.”

Ánh mắt tôi nhìn xuống đất, và họ động viên tôi. "Đó không thể là sự thật!" với "Bạn sẽ ổn thôi!" họ nói vậy. Tuy nhiên, những gì không thể là không thể được. Tôi chắc chắn rằng cảm xúc của tôi sẽ không bao giờ chạm đến được với cậu ấy.

"Mình thật sự không sao…"

"… Hiểu rồi mà, hiểu mà."

Chắc họ đã nhận ra có điều gì đó đang xảy ra thông qua thái độ của tôi, nên họ không cố nhắc đến nó nữa. Tôi rất biết ơn vì sự để tâm của họ.

“Xin lỗi, mình đã phá hỏng tâm trạng…” Tôi xin lỗi.

“Không sao, không sao. Chúng tớ cũng đã phấn khích quá đà.”

"… Cảm ơn."

Tôi chắc hẳn đây đều là những người tốt… Nhưng dù như vậy, tôi vẫn muốn trở về nhà. Ngay từ đầu tôi đã không quá hào hứng với chuyện đi chơi bên ngoài… À, tôi vẫn như trước đây. Cuối cùng, tôi luôn bị phê bình vì là kẻ ba phải dễ dãi. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được việc (làm sao) có thể ở bên cạnh cậu ấy nếu cứ như thế này…

Khi tôi đang chìm đắm trong việc châm chọc chính mình, nhóm của bọn tôi bị tiếp cận từ phía sau. “Mọi người là học sinh ở Kiryuugaoka phải không? Các cô cậu đang làm gì ở đây vào giờ này!?”

“—?!” Tất cả chúng tôip đều ngạc nhiên. Nhìn ra phía sau, chúng tôi thấy một người phụ nữ với mái tóc ngắn màu đỏ với bộ vest đen, đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi với ánh nhìn cương cứng. Bên cạnh cô ta là…

Huh? Người phụ nữ ấy trông quen quen... Ồ, là Hiiragi-sensei!

Trước mặt chúng tôi là giáo viên chủ nhiệm, Sanae Hiiragi-sensei. Cô ấy được nâng đỡ bởi người phụ nữ tóc đỏ đó, và cô ấy đã rất khó khăn chỉ để đứng được. Sở dĩ tôi phải mất một chút thời gian để nhận ra cô giáo, là bởi khuôn mặt đỏ bừng và những bước đi chệnh choạng của cô, một hình ảnh hoàn toàn khác lạ với hình ảnh nghiêm khắc thường thấy ở cô giáo.

Nếu bạn lắng nghe cẩn thận, bạn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của cô ấy “Aizawa, đồ khốn này…”

“…” Tất cả chúng tôi đều không thể nói nên lời. Chắc chắn, cô ấy không thể làm gì hơn đi uống rượu sau những gì đã xảy ra trong giờ chủ nhiệm với Takkun.

“A–Ahaha, tôi xin lỗi về cô ấy nhé… Các bạn đến từ lớp 1B phải không?”

“À, vâng, nhưng ừm…”

Người phụ nữ đang đỡ giáo viên của chúng tôi trông hơi bối rối và gãi gãi má của cô ấy. Sau một vài giây, cô ấy phá vỡ biểu cảm của mình và tự giới thiệu.

“Tôi là Makoto Hoshimiya, giáo viên chủ nhiệm lớp 1A. Tôi cũng phụ trách môn Giáo Dục Thể Chất [note52043], vì vậy tôi cũng sẽ dạy các bạn. Tôi trông đợi vào việc được hợp tác với mọi người."

Chúng tôi cúi đầu và nói: “Chúng em cũng mong đợi ạ.”

Thấy vậy, cô ấy gật nhẹ đầu, rồi chuyển sang kiểu giọng điệu nghiêm túc hơn. “Vậy thì… tôi không thực sự ngạc nhiên khi học sinh trung học ra ngoài vào giờ này. Mặc dù vậy, bạn có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

Tôi nhìn vào điện thoại của mình và thấy đã 10 giờ tối. Chắc chắn là đã quá muộn để một người ở độ tuổi của chúng tôi còn ở bên ngoài.

“Tôi hiểu tuổi học sinh hăng hái nhưng đừng đi quá xa. Tôi sẽ tha thứ cho các bạn ngày hôm nay, nhưng sẽ không có lần sau đâu nhé, các bạn có nghe thấy tôi nói không?

“Vâng…” Tất cả chúng tôi đều chán nản trả lời.

Cô ấy thấy phản ứng của chúng tôi và gật đầu. "Tốt lắm. Tôi sẽ đưa tất cả các bạn trở về nhà.”

"Cô giáo có chắc không?" Một trong những bạn cùng lớp của tôi đã hỏi cô ấy với giọng áy náy.

“Đừng lo lắng, đây cũng là công việc của một giáo viên.”

"Nhưng mà…"

"Được rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra với (bất cứ ai trong) tất cả các bạn, nó sẽ còn tồi tệ hơn nhiều.”

“Không, không phải thế, ừm… Hiiragi-sensei.”

"Ah…"

Mọi người nhìn người giáo viên đang say xỉn vẫn còn không ngừng rên rỉ “Sao lại là tôi, ả…”. Điều đã xảy ra với cô ấy trong giờ chủ nhiệm hẳn là đã khiến cô ấy tức điên lên rồi.

“Chà chà, cô ấy sẽ trở lại bình thường trong phút mốt. Tôi sẽ đưa các bạn về cùng với tôi, dù cách này hay cách khác.”

Nói rồi, cô ấy túm lấy Hiiragi-sensei và đặt cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi lên vai.

“Được thôi…” Mọi người đồng ý để được đưa về nhà một cách an toàn.

Cô giáo quay trở về phía nhà ga và chúng tôi cũng đi theo. Cô ấy sẽ đưa những người đi đến bằng tàu hỏa về trước. Tuy nhiên, sau một lúc, tôi thấy một cậu trai trẻ quen thuộc đang đi ngược hướng với chúng tôi từ nhà ga.

"Ah…"

Đó là…

Cậu ấy trông hơi mệt mỏi từ bất cứ điều gì mà cậu ấy vừa làm. Ngay khi tôi nhận ra người ấy, tôi lẩm bẩm tên của chàng trai mà tôi đã hình dung rất nhiều trong tâm trí.

“Takkun…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện