Tôi có một giấc mơ về thời thơ ấu của mình…
"Takkun, tớ thích cậu." một cô bé đã nói.
"Thế thì, từ bây giờ hãy ở bên tớ mãi nhé!"
"Ừ! Mình lập một lời thề nha."
Giọng của cô bé rất vui sướng, và tôi cũng vô cùng hạnh phúc. Tôi đã từng nghĩ rằng khoảng thời gian yên bình sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng…
"--Nghiêm túc đó! Cậu cũng đồng ý với bọn mình, phải không?"
"À, ờ…Tớ —Phải." Cô ấy ngập ngừng gật đầu trong khi tôi đang co quắp ở dưới sàn, bị bao vây bởi các bạn học của chúng tôi.
Và rồi—
Bíp! Bíp! Bíp—!
"Ưm… ơ…" Tôi thức dậy bởi một âm thanh gắt gỏng, vị sứ giả đến gọi tôi mỗi ngày.
Trên cao là một cái trần nhà quen thuộc, nhắc nhở tôi biết tôi đang ở đâu, một căn phòng với ánh nắng buổi sớm chiếu qua cửa sổ, làm những hạt bụi sáng lấp lánh phấp phới ở xung quanh. Cuối cùng thì, chủ nhân của nó đã đi vắng vài ngày.
Nhìn ra bên ngoài, tôi thấy những con chim nhỏ ríu rít chào bình minh đến.
"A. Chết…ti*t!"
Buổi sáng tồi tệ nhất.
Đó là một giấc mơ mà tôi đã không có từ lâu rồi. Tôi đã nghĩ rằng mình cuối cùng có thể rũ bỏ quá khứ và nhìn về phía trước, nhưng ngay lúc mà tôi tin là như vậy thì, nó đã quay trở lại.
Tôi cảm thấy có thứ gì đó đang cuộn lên từ trong dạ dày của mình. Tôi cảm thấy mình gần như sắp nôn ra. Những hồi ức về chuyện đã xảy ra làm tôi muốn ốm…
"Chậc!"
Tôi liếc nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử bên cạnh tôi và tặc lưỡi. Âm thanh chói tai tần số cao đó làm tăng cường sự khó chịu, giống như rắc muối lên vết thương của tôi. Tôi hời hợt vung nắm đấm của mình xuống chấm dứt tiếng rít khó chịu đó, nhưng…
"...?"
Tiếng chuông báo vẫn không hết, ngay cả sau khi tôi tắt cái đồng hồ. Tôi quay đầu tìm kiếm nguồn gốc của nó và phát hiện ra nó đến từ cái smartphone đang nằm dưới gối của tôi.
"Ha…ha."
Nghĩ lại thì tôi đã đặt báo thức trên cả hai thứ, tôi thở dài cảm thấy thương hại cho chính trí nhớ kém cỏi của mình, và sự giận dữ của tôi trôi đi cùng điều đó.
'...Được rồi mình sẽ tắt thông báo đi vậy.'
Chuông báo chợt réo vào tai tôi ngay khi tôi mở khóa điện thoại. Trong sự ngạc nhiên, tôi nhìn thấy hai tin nhắn mới. Một từ mẹ và một là từ chị gái của tôi.
Tôi dừng chuông báo và đọc mấy cái tin nhắn đó.
“Chúc mừng con vào trường cấp 3 nhé, Tatsumi. Mẹ định đánh thức con dậy, nhưng mà con ngủ ngon quá nên mẹ không thể nào gọi được. Mẹ đi trước đây, nên đừng có muộn nhé.”
“Chúc mừng năm học mới của em. Chị không thể đi cùng em vì bận việc ở Hội Học Sinh, nhưng chị sẽ chờ em ở cổng trường, thế nên đến ngay lập tức đi. Chị sẽ không cho phép sự chậm trễ trong ngày đầu của em đâu.”
Đó là hai tin nhắn đó.
“À… Hôm nay là Ngày Khai Trường.”
Đã là lúc mười giờ tối khi tôi về nhà tối hôm qua. Tôi cho rằng ở đây trước Lễ Khai Giảng ít nhất một ngày là ý tưởng tuyệt vời. Tôi đã nhẹ nhàng mở cửa để không làm mẹ và chị thức giấc, nhưng mà đèn phòng khách nhà tôi vẫn còn sáng. Ai đó còn đang thức, tôi nghĩ vậy.
“...Em về rồi.”[note45226]
Mở cửa ra, tôi thấy chị gái mình đang ngồi trên ghế sô pha trong khi đọc một cuốn sách.
Chị ấy quay mặt về phía tôi và cất tiếng, “Mừng em về”, trước khi quay trở lại điều chị ấy đang làm.
“Chị vừa nghe mẹ gọi điện tới nói bà ấy đã xin nghỉ một ngày phép và sẽ tới Lễ khai giảng ngày mai… Nghe hay đấy.”
“Em… biết. Ừm, hiếm khi như vậy lắm.”
“Ừ.”
Với câu trả lời ngắn cuối cùng, cả hai chúng tôi cùng trầm mặc. Sự lặng yên chiếm đóng căn phòng, thống trị lấy chúng tôi. Đó là cuộc nói chuyện đầu tiên tôi có với chị gái mình trong suốt nhiều ngày.
Mặc dù chúng tôi vẫn liên lạc đều đặn với nhau qua tin nhắn, tôi vẫn còn cảm thấy hồi hộp khi gặp mặt-đối-mặt với chị gái.
Sau một khoảng thời gian ngắn, tôi không thể chịu nổi bầu không khí khó xử này thêm nữa, và tôi đã đi lên phòng mình. Rồi đặt hai cái chuông báo thức vào lúc 7 giờ 30 phút sáng để bản thân không bị muộn.
‘…À phải rồi. Tôi đã có cuộc đối thoại như vậy.’
Ý thức của tôi dần dần tập trung lại được. Ngay sau giấc mơ đó, tôi chỉ là không thể suy nghĩ được tỉnh táo, hoặc là cảm thấy sung mãn được. Tôi nghĩ mình nên giải quyết tình trạng này, nhưng đó lại là vấn đề cảm xúc của tôi, nên chẳng làm gì được.
Ồ, chị ấy ở trong Hội học sinh nữa cơ đấy, nhỉ, chị gái. Tôi chẳng biết gì khi mà chúng tôi đã không tâm sự mấy năm gần đây rồi.
Và nếu như chị và mẹ lo lắng tôi sẽ bị muộn, mọi người nên đánh thức tôi dậy sớm, như vậy thì tôi cũng sẽ không có giấc mơ kia. Ừ, nó không sao cả đâu, là quá khứ cả rồi…
Tôi nhìn thời gian, màn hình hiển thị 7 giờ 33 phút sáng. Trường học sẽ bắt đầu lúc 8 giờ 40, và mất 20 phút đi bộ từ đây đến đó, vẫn còn khá nhiều thời gian cho tôi. Tuy nhiên, chị gái đã dặn tôi phải đến sớm, vậy tốt hơn là tôi phải nhanh lên một chút.
Dù sao thì, tôi vùng ra khỏi chăn và thay bộ đồng phục mới tinh của mình. Đi xuống cầu thang, nhét đầy bụng mình bằng bánh mì và sau đó nhanh tay rửa bát đĩa.
Rồi tôi vào phòng tắm, cho chính mình làm chút chỉnh trang khẩn cấp, và bước ra cửa chính.
…Những buổi sáng này luôn như nhau. Giờ này tôi thường ở nhà một mình, nên chẳng có ai để tôi gửi lời chào ra đi cả.
Đó là tháng Tư, mà khí trời vẫn còn chút lạnh. Lúc tôi ra khỏi nhà, tôi đã để ý đến biển tên ở bên cạnh cửa trước.
“Aizawa.”
Họ của tôi, bằng chứng rằng tôi là con trai của mẹ, em trai của chị… Nhưng có thật tôi là một phần của cái gia đình này không? Liệu họ có nghĩ về tôi như vậy không?
‘… Ừ thì, bao nhiêu ngày không thấy mặt tôi ở nhà rồi.’
Dù sao thì, đó là tự làm tự chịu thôi. Nếu tôi có một đứa con trai du côn, thằng mà chẳng bao giờ ló mặt ở nhà bố mẹ nó, thì tôi sẽ “Mày đ*ch phải con tao!” Dù cho tôi không cho rằng mẹ tôi sẽ nói điều gì như vậy…
Như vậy, ít nhất thì khi chúng tôi ở nhà, chúng tôi vẫn sẽ cố làm những gì mà gia đình vẫn làm, theo nghĩa nào đó. Chỉ cần nói “Tôi về rồi đây”[note45226]
hoặc “Tôi đi đây”[note45227]
làm chúng tôi trông giống gia đình hơn một chút, đúng không?
Đó là lý do tại sao tôi quay người lại căn nhà trống không của chúng tôi và mở miệng.
“Tôi đi đây!”[note45227]
thì thầm nho nhỏ.
"Takkun, tớ thích cậu." một cô bé đã nói.
"Thế thì, từ bây giờ hãy ở bên tớ mãi nhé!"
"Ừ! Mình lập một lời thề nha."
Giọng của cô bé rất vui sướng, và tôi cũng vô cùng hạnh phúc. Tôi đã từng nghĩ rằng khoảng thời gian yên bình sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng…
"--Nghiêm túc đó! Cậu cũng đồng ý với bọn mình, phải không?"
"À, ờ…Tớ —Phải." Cô ấy ngập ngừng gật đầu trong khi tôi đang co quắp ở dưới sàn, bị bao vây bởi các bạn học của chúng tôi.
Và rồi—
Bíp! Bíp! Bíp—!
"Ưm… ơ…" Tôi thức dậy bởi một âm thanh gắt gỏng, vị sứ giả đến gọi tôi mỗi ngày.
Trên cao là một cái trần nhà quen thuộc, nhắc nhở tôi biết tôi đang ở đâu, một căn phòng với ánh nắng buổi sớm chiếu qua cửa sổ, làm những hạt bụi sáng lấp lánh phấp phới ở xung quanh. Cuối cùng thì, chủ nhân của nó đã đi vắng vài ngày.
Nhìn ra bên ngoài, tôi thấy những con chim nhỏ ríu rít chào bình minh đến.
"A. Chết…ti*t!"
Buổi sáng tồi tệ nhất.
Đó là một giấc mơ mà tôi đã không có từ lâu rồi. Tôi đã nghĩ rằng mình cuối cùng có thể rũ bỏ quá khứ và nhìn về phía trước, nhưng ngay lúc mà tôi tin là như vậy thì, nó đã quay trở lại.
Tôi cảm thấy có thứ gì đó đang cuộn lên từ trong dạ dày của mình. Tôi cảm thấy mình gần như sắp nôn ra. Những hồi ức về chuyện đã xảy ra làm tôi muốn ốm…
"Chậc!"
Tôi liếc nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử bên cạnh tôi và tặc lưỡi. Âm thanh chói tai tần số cao đó làm tăng cường sự khó chịu, giống như rắc muối lên vết thương của tôi. Tôi hời hợt vung nắm đấm của mình xuống chấm dứt tiếng rít khó chịu đó, nhưng…
"...?"
Tiếng chuông báo vẫn không hết, ngay cả sau khi tôi tắt cái đồng hồ. Tôi quay đầu tìm kiếm nguồn gốc của nó và phát hiện ra nó đến từ cái smartphone đang nằm dưới gối của tôi.
"Ha…ha."
Nghĩ lại thì tôi đã đặt báo thức trên cả hai thứ, tôi thở dài cảm thấy thương hại cho chính trí nhớ kém cỏi của mình, và sự giận dữ của tôi trôi đi cùng điều đó.
'...Được rồi mình sẽ tắt thông báo đi vậy.'
Chuông báo chợt réo vào tai tôi ngay khi tôi mở khóa điện thoại. Trong sự ngạc nhiên, tôi nhìn thấy hai tin nhắn mới. Một từ mẹ và một là từ chị gái của tôi.
Tôi dừng chuông báo và đọc mấy cái tin nhắn đó.
“Chúc mừng con vào trường cấp 3 nhé, Tatsumi. Mẹ định đánh thức con dậy, nhưng mà con ngủ ngon quá nên mẹ không thể nào gọi được. Mẹ đi trước đây, nên đừng có muộn nhé.”
“Chúc mừng năm học mới của em. Chị không thể đi cùng em vì bận việc ở Hội Học Sinh, nhưng chị sẽ chờ em ở cổng trường, thế nên đến ngay lập tức đi. Chị sẽ không cho phép sự chậm trễ trong ngày đầu của em đâu.”
Đó là hai tin nhắn đó.
“À… Hôm nay là Ngày Khai Trường.”
Đã là lúc mười giờ tối khi tôi về nhà tối hôm qua. Tôi cho rằng ở đây trước Lễ Khai Giảng ít nhất một ngày là ý tưởng tuyệt vời. Tôi đã nhẹ nhàng mở cửa để không làm mẹ và chị thức giấc, nhưng mà đèn phòng khách nhà tôi vẫn còn sáng. Ai đó còn đang thức, tôi nghĩ vậy.
“...Em về rồi.”[note45226]
Mở cửa ra, tôi thấy chị gái mình đang ngồi trên ghế sô pha trong khi đọc một cuốn sách.
Chị ấy quay mặt về phía tôi và cất tiếng, “Mừng em về”, trước khi quay trở lại điều chị ấy đang làm.
“Chị vừa nghe mẹ gọi điện tới nói bà ấy đã xin nghỉ một ngày phép và sẽ tới Lễ khai giảng ngày mai… Nghe hay đấy.”
“Em… biết. Ừm, hiếm khi như vậy lắm.”
“Ừ.”
Với câu trả lời ngắn cuối cùng, cả hai chúng tôi cùng trầm mặc. Sự lặng yên chiếm đóng căn phòng, thống trị lấy chúng tôi. Đó là cuộc nói chuyện đầu tiên tôi có với chị gái mình trong suốt nhiều ngày.
Mặc dù chúng tôi vẫn liên lạc đều đặn với nhau qua tin nhắn, tôi vẫn còn cảm thấy hồi hộp khi gặp mặt-đối-mặt với chị gái.
Sau một khoảng thời gian ngắn, tôi không thể chịu nổi bầu không khí khó xử này thêm nữa, và tôi đã đi lên phòng mình. Rồi đặt hai cái chuông báo thức vào lúc 7 giờ 30 phút sáng để bản thân không bị muộn.
‘…À phải rồi. Tôi đã có cuộc đối thoại như vậy.’
Ý thức của tôi dần dần tập trung lại được. Ngay sau giấc mơ đó, tôi chỉ là không thể suy nghĩ được tỉnh táo, hoặc là cảm thấy sung mãn được. Tôi nghĩ mình nên giải quyết tình trạng này, nhưng đó lại là vấn đề cảm xúc của tôi, nên chẳng làm gì được.
Ồ, chị ấy ở trong Hội học sinh nữa cơ đấy, nhỉ, chị gái. Tôi chẳng biết gì khi mà chúng tôi đã không tâm sự mấy năm gần đây rồi.
Và nếu như chị và mẹ lo lắng tôi sẽ bị muộn, mọi người nên đánh thức tôi dậy sớm, như vậy thì tôi cũng sẽ không có giấc mơ kia. Ừ, nó không sao cả đâu, là quá khứ cả rồi…
Tôi nhìn thời gian, màn hình hiển thị 7 giờ 33 phút sáng. Trường học sẽ bắt đầu lúc 8 giờ 40, và mất 20 phút đi bộ từ đây đến đó, vẫn còn khá nhiều thời gian cho tôi. Tuy nhiên, chị gái đã dặn tôi phải đến sớm, vậy tốt hơn là tôi phải nhanh lên một chút.
Dù sao thì, tôi vùng ra khỏi chăn và thay bộ đồng phục mới tinh của mình. Đi xuống cầu thang, nhét đầy bụng mình bằng bánh mì và sau đó nhanh tay rửa bát đĩa.
Rồi tôi vào phòng tắm, cho chính mình làm chút chỉnh trang khẩn cấp, và bước ra cửa chính.
…Những buổi sáng này luôn như nhau. Giờ này tôi thường ở nhà một mình, nên chẳng có ai để tôi gửi lời chào ra đi cả.
Đó là tháng Tư, mà khí trời vẫn còn chút lạnh. Lúc tôi ra khỏi nhà, tôi đã để ý đến biển tên ở bên cạnh cửa trước.
“Aizawa.”
Họ của tôi, bằng chứng rằng tôi là con trai của mẹ, em trai của chị… Nhưng có thật tôi là một phần của cái gia đình này không? Liệu họ có nghĩ về tôi như vậy không?
‘… Ừ thì, bao nhiêu ngày không thấy mặt tôi ở nhà rồi.’
Dù sao thì, đó là tự làm tự chịu thôi. Nếu tôi có một đứa con trai du côn, thằng mà chẳng bao giờ ló mặt ở nhà bố mẹ nó, thì tôi sẽ “Mày đ*ch phải con tao!” Dù cho tôi không cho rằng mẹ tôi sẽ nói điều gì như vậy…
Như vậy, ít nhất thì khi chúng tôi ở nhà, chúng tôi vẫn sẽ cố làm những gì mà gia đình vẫn làm, theo nghĩa nào đó. Chỉ cần nói “Tôi về rồi đây”[note45226]
hoặc “Tôi đi đây”[note45227]
làm chúng tôi trông giống gia đình hơn một chút, đúng không?
Đó là lý do tại sao tôi quay người lại căn nhà trống không của chúng tôi và mở miệng.
“Tôi đi đây!”[note45227]
thì thầm nho nhỏ.
Danh sách chương