Ngọn gió xuân xé vụn những bông hoa anh đào, điểm tô bầu trời bằng những cánh hoa khi mọi người đi ngang qua nó. Cứ như thể thiên nhiên chính mình tổ chức chào mừng sự khởi đầu của những tân sinh mới bước vào cấp ba vậy.

Trường Tư Thục Kiryuugaoka là một cơ sở giáo dục danh giá có điểm tuyển sinh đầu vào cao nhất trong toàn tỉnh. Nó cũng chịu trách nhiệm gửi vô số học sinh xuất chúng tiến ra thế giới mỗi năm.

Con đường đá cổ kính đến trường không hề vắng vẻ, dù cho Tatsumi đã đi khá là sớm. Trước thời điểm Lễ khai giảng diễn ra khá xa, rất nhiều học sinh đã đang nện bước trên con đường đến trường của họ rồi.

Một số thì với tinh thần vui vẻ lạc quan, đang tưởng tượng ra cuộc sống học đường của họ sẽ ra sao. Một số khác thì bồn chồn lo âu, giữ một vẻ mặt cứng ngắc. Trong khi đó, những người khác nữa thì đơn giản là vui sướng khi tái ngộ bạn bè của mình.

Tatsumi thậm chí còn thấy một số người hướng ngoại đi bắt chuyện với bất kỳ ai, để cho bọn họ có thể kết thành bạn mới.

Trong khi bọn họ thảy đều phấn khích theo cách riêng, hy vọng chương mới này của cuộc đời sẽ thật tuyệt vời với họ—

“Ừm, chán quá…”

–Cú thở dài sâu hun hút của một chàng trai trẻ làm phá hỏng không khí tươi sáng ấy: đó chính là Aizawa Tatsumi. Cậu ta có mái tóc đen tuyền chấm vai và đôi mắt sắc bén. Cơ thể săn chắc đáng ngạc nhiên của cậu thậm chí còn có thể nhận thấy cách qua cả bộ đồng phục.

Tatsumi đúng là kiểu con trai rất hấp dẫn, nhưng những đặc tính đó đều hết thảy bị che khuất bởi cách dùng ngôn ngữ bất cần đời của cậu thiếu niên. Không có một học sinh nào ở quanh muốn tới gần cậu ấy, tất cả họ đều nhìn từ xa, cố gắng hết sức mình để không dính líu với cậu.

'…Đi sớm thế này để làm gì cơ chứ?'

Thật lòng thì tôi thích đi tới trường một cách ung dung hơn cơ. Mà thực sự, tôi thậm chí còn không muốn tới nữa, thế nhưng chị gái tôi kiên quyết để tôi mau chóng đi đến trường. Nếu tôi mà không làm được thì, tôi chỉ có thể tự hỏi mình xem chị ấy sẽ thuyết giảng cái gì với tôi nữa.

Chị gái bắt đầu nói chuyện trở lại với tôi sau khi tôi quyết định sẽ nhập học vào cùng một trường cấp 3 với chị ấy, dù cho phương thức đối thoại chủ yếu của chúng tôi là thông qua nhắn tin…

Trong thời kỳ học cấp 2, chúng tôi khó mà có lúc nào nói chuyện được với nhau, và những lúc hiếm hoi nói chuyện, đó cũng là về các chủ đề công việc. Đó là lý do mà tôi chẳng có manh mối nào của chuyện chị ấy nghĩ gì về tôi.

Ý tôi là, chị gái ghét bỏ tôi…

Mặc dù tôi không có suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Ngoài kia là có rất nhiều những nhóm anh chị em có mối quan hệ căng thẳng với nhau. Thật sự là khó để có thể ứng đối với họ nếu như thái độ của họ lại đột ngột quay ngoắt 180 độ.

Khi mà tôi cứ nghĩ ngợi như vậy, tôi đã để ý thấy vài tiếng ầm ĩ đến từ phía lối vào. Nhìn về phía đó, tôi đã thấy một thiếu nữ đang đứng ở trước cổng trường, trong khi những học sinh mới thì thầm bàn tán với nhau.

“Wow, cô nàng đẹp quá đi. Cô ta đang đợi ai sao?”

“Tóc đẹp xuất sắc luôn… Hể, ruy-băng xanh tức là chị ấy năm hai, phải không?”

“...Để tao tới bắt chuyện với cổ.”

Từ trong một nhóm học sinh mới, có một tay tính cách cởi mở cố tiến tới tiếp cận thiếu nữ ấy để có thể tán tỉnh cô. Mái tóc nhuộm vàng kim và biểu hiện “sát gái” [note45239] của hắn khiến cho hắn ta trông cứ như đang diễn kịch. Khách quan thì, trông hắn giống loại người sẽ ve vãn bất cứ cô gái nào ở gần.

Thế rồi, tay chơi này thay đổi biểu cảm của mình, cười như một tay nhân viên bán hàng, vẫy tay và gọi to với thiếu nữ bằng giọng tươi mới.

“Chào buổi sáng, chị có rảnh không senpai? [note45240] Em tự hỏi không biết nếu như chị có thể dẫn em thăm quan quanh trường—”

“A, Tatsumi!”

Ồ, chị sẽ dẫn [em] thăm quan à?

Chị ấy đã để ý thấy sự hiện diện của tôi, đi lướt qua những cậu trai khác và tiến đến chỗ của tôi. Cái tên con trai vừa vẫy tay hóa đá tại chỗ, và nụ cười của hắn có chút hơi vặn vẹo.

Ôi chà…

Người qua đường, ngay cả các nhân viên nhà trường, những người đã chứng kiến cảnh tượng đều rót cho hắn ta những ánh mắt ngập tràn sự thương hại. Một số thậm chí còn cố nín cười.

“Cuối cùng thì em cũng đến rồi…Nè, chị đã bảo em tới sớm cơ mà, không nhỉ? Chúng mình chỉ còn lại không đến nửa giờ rồi.”

Chị ấy đứng trước mặt tôi với đôi tay khoanh lại và vẻ bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt, tất cả điều đó trong khi mặc kệ tên con trai kia.

Mái tóc dài xinh đẹp như màu mã não đen [note45241], đôi mắt hơi chếch [note45242] lên; vẻ mặt hờn dỗi ấy chỉ điểm tô thêm cho nét đẹp của chị ấy mà thôi.

Mặc dù, thiếu nữ lại khá mà giống với thiếu niên đang đứng trước mặt cô ấy - đó là suy nghĩ chung của những người đi ngang qua.

Khi mà họ (chắc hẳn) đã nghĩ ngợi như vậy, chị ấy tiếp tục hỏi tôi những thứ như là tôi có ngủ quên, hoặc là có bị lạc đường không? Thật tâm, em đã vội vã đến đến đây đấy, vậy nên chị có làm quá lên không – tôi chỉ đành đem những lời này nuốt vào trong bụng.

Tôi đã để ý thấy hai má chị ấy ửng đỏ lên vì gió lạnh buổi sớm, khi mà chị ấy đã chờ đợi tôi lâu như vậy. Nó làm cho tôi cảm thấy tội lỗi vì để chị ấy ngóng đợi, thế nên tôi phải tỏ ra chân thành và xin lỗi.

“Xin lỗi vì chậm trễ, Shuri-nee…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện