Chương 340

Hai mắt Cửu Thiên lóng lánh tia sáng, trong người hắn mang nguyên khí, dù chỉ cần đứng tại Tinh Thân điện này thôi cũng có thể cảm nhận sức mạnh bốn phía không ngừng ùa vào cơ thể, loáng thoáng còn ẩn chứa đạo nào đó.

Cửu Thiên có thể khẳng định, chỉ cần lúc này hắn †ìm hiểu thêm một lúc là nhất định sẽ có thu hoạch cực lớn.

Cửu Thiên hít sâu một hơi, bắt đầu âm thầm vận chuyển Vô Cực Luyện Thần Quyết, phong lực chứa trong Tinh Thần điện cũng không ngừng ùa vào cơ thể hắn, sau đó dưới sự vận chuyển của Ngũ Hành trận trong cơ thể, hóa thành từng luồng sức mạnh tỉnh thần nhè nhẹ rót vào canh khí, không ngừng làm dịu canh khí của Cửu Thiên.

Hàn Liên nhìn ngó xung quanh: “Chỗ quỷ quái này phải đi kiểu gì? Tinh Thần điện chẳng có tác dụng khỉ gió gì với tôi cả. Đan dược đâu mà, tôi muốn đan dược. Chẳng lẽ một tiên khí sư mà không để lại chút đan dược nào trong phủ đệ à?”

Đang nói thì chợt có một hư ảnh sáng lấp lánh dâng lên trong Tinh Thần điện.

Hư ảnh gương mặt mơ hồ, thân sáng ánh sao, cao tới hơn mười trượng nhìn xuống đám người Lục Phàm ở dưới đất.

“Võ giả, các ngươi không thể vào nơi này được.

Mau chóng rời đi thì ta sẽ tha chết cho các ngươi.”

Sở Trực, Sở Chính, Hàn Liên lập tức rút vũ khí ra.

Hàn Liên kêu to: “Cửu Thiên sư đệ, giờ sao đây?

Đánh hay không đánh? Vẫn phải đứng bất động à?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cửu Thiên lớn tiếng nói: “Đánh cái gì mà đánh.

Đây là hộ vệ tinh thần do Tinh Thần điện ngưng tụ mà thành, chạy mau.”

Nghe được ‘chạy mau, đám người Hàn Liên lập tức nhấc chân bỏ chạy, thủ vệ tinh thần phía sau xoay gương mặt mơ hồ không rõ qua, đồng thời nâng tay lên: “Ta bảo hộ nơi đây, sẽ không để các ngươi tùy ý ra vào được đâu. Diệt!”

Chữ ‘diệt’ vừa ra, ánh sáng bốn phía nháy mắt thay đổi.

Vô số luồng sức mạnh bay vút ra, ánh sáng giăng đầy bầu trời như mạng nhện, trận thế tử vong đánh tới.

Một luồng ánh sáng bản thẳng lên người Hàn Liên, nháy mắt vai Hàn Liên đã bị xuyên thủng. Máu tươi còn chưa chảy ra thì miệng vết thương đã toát ra khói trắng xanh.

Cửu Thiên múa may trọng kiếm, ngăn cản vài luồng ánh sáng. Mỗi luồng sáng bắn tới đều mạnh hơn một kích toàn lực của võ giả Ngoại Canh cảnh.

Cơ thể Cửu Thiên mạnh mẽ như vậy mà bị một luồng sáng đánh trúng vẫn phải nhe răng trợn mắt.

“Cửu Thiên sư đệ, đệ chắc chắn chúng ta bước vào cửa sinh đấy chứ? Đệ có chắc chắn là không lầm không?”

Hàn Liên vừa chạy vừa gào lên. Thủ vệ tinh thần sau lưng bay tới như gió, hung hăng tung một chưởng về phía bốn người.

“Tản ral”

Cửu Thiên quát lớn, đạp bay Hàn Liên ra ngoài trước. Mà Sở Trực, Sở Chính cũng đồng thời ra tay, ánh đao bóng kiếm đầy trời.

“Phát”

Sở Trực và Sở Chính liên thủ, thoáng cái đã đánh cho Thiên Địa Chi Lực bốn phía bị khuấy tung thành một mảnh hỗn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện