Chương 339
Cửu Thiên tươi cười lùi lại mấy bước, nhìn cánh cổng mở ra về phía bên ngoài.
Trên cổng trấn giữ, hoa văn rồng hổ đã biến mất, thay vào đó là hai chữ Thập Phương.
Hàn Liên kinh ngạc nhìn Cửu Thiên, sau đó cười rú lên: “Cửu Thiên sư đệ, đệ mở nó ra được thật rồi.
Không phải thằng cháu kia nói võ giả không có tư cách đi vào hay sao? Đệ mở ra được kiểu gì thế”
Cửu Thiên cười tủm tỉm: “Trên đời này có nơi nào võ giả không vào được đâu. Luyện khí sĩ cũng chỉ nhiều thủ đoạn hơn võ giả chút thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Ông cụ nhà huynh cũng nói thế đấy. Luyện khí sĩ… ha ha… cũng chỉ đến thế là cùng.”
Hàn Liên cười sung sướng, ánh mắt trông mong nhìn thẳng về phía cửa lớn.
Sở Trực và Sở Chính đều đi tới. Sở Chính cười nói: “Cửu Thiên sư đệ. Xem ra sau này nếu bọn ta tìm được bí bảo hoặc phủ đệ gì đều cần phải gọi đệ theo.”
Sở Trực sư huynh đánh giá trên dưới một phen, quay sang hỏi: “Ơ, sao cổng lại mở ra phía ngoài?
Không phải lúc nãy lão già kia đi vào là cửa mở vào phía trong à.”
Cửu Thiên mỉm cười, rốt cuộc vẫn là Sở Trực sư huynh quan sát cẩn thận.
“Cổng trấn giữ chia làm cửa sinh và cửa tử. Nói vậy, nếu vào bằng cách chủ nhân để lại thì chính là đi cửa sinh. Còn dùng bạo lực phá hoại hoặc trúng bẫy thì chính là vào từ cửa tử. Cửa sinh có thể gian nan trùng điệp, cũng có thể cả đường an bình, nhưng tóm lại là có sinh cơ. Mà trong cửa tử thì khỏi cần nói, bây giăng đầy rẫy, dồn người vào chỗ chết.”
Cửu Thiên nói hết những gì mình hiểu biết về cổng trấn giữ.
Hai mắt Hàn Liên lập lòe: “Vậy cửa chúng ta vừa mở là cửa sinh hay cửa tử.”
Cửu Thiên cười nói: “Cửa sinh.”
Ba người Sở Trực đều nở nụ cười, hiện tại bọn họ tin tưởng Cửu Thiên tuyệt đối.
Hàn Liên nắm Bích Thủy Trường Thiên kiếm đi về phía trước.
“Các vị sư huynh sư đệ, để tôi mở đường cho mọi người. Nói trước nhé, nếu tìm được thứ tốt thì tôi lấy phần đầu tiên.”
Hàn Liên nghênh ngang đi tới, chỉ còn thiếu mỗi ngâm nga nữa thôi.
Cửu Thiên không nhịn được mà nhắc nhở Hàn Liên sư huynh đừng coi phủ đệ mà một vị tiên khí sư để lại làm vườn hoa mà dạo. Dù là cửa sinh, nói không chừng vẫn sẽ đụng phải vài thủ vệ.
Với thực lực của tiên khí sư này, dù tùy tiện để lại hai con hình nhân thôi thì bọn họ cũng chẳng dễ dàng đối phó.
Bốn người chậm rãi đi vào bên trong.
Thế giới trước mắt như một dải ngân hà. Dưới chân là ánh sáng lưu động, bốn phía hắc ám lưu chuyển, loáng thoáng có màu xanh xoay tròn trong đó.
“Đây là… Tỉnh Thần điện!”
Cửu Thiên nhẹ nhàng thốt ra.
Nghe được Tinh Thần điện, Hàn Liên lại không nhịn được hỏi: “Cửu Thiên sư đệ đang nói gì vậy?”
Cửu Thiên giải thích: “Đệ nói nơi này là Tinh Thần điện của luyện khí sĩ. Chỉ cần là luyện khí sĩ sở hữu phủ đệ thì gần như đều tạo ra một tòa Tinh Thần điện thế này để ngộ đạo, luyện đan. Từ diện tích Tinh Thần điện và sức mạnh dư lại đều có thể nhìn ra thực lực của luyện khí sĩ này. Theo đệ thấy, tiên khí sư này chắc hẳn là một tiên khí sư chủ tu sức mạnh hệ phong. Nhìn Tinh Thần điện bao la vô tận như vậy, e là dù tiên khí sư này có đứng giữa cả rừng tiên khí sư thì cũng là một người mạnh mẽ trong đó.”