Chương 311

Cửu Thiên nói: “Không muốn thế nào cả, ăn miếng trả miếng mà thôi.”

Vũ Kiếm lập tức giải phóng canh kình của mình, canh kình mạnh mẽ hình thành một bộ đồ võ giả cổ xưa, ở tim có một chữ võ, khí thế rất lớn.

Trừng mắt, Vũ Kiếm nói: “Oắt con, đừng tưởng cậu đánh thắng Lãnh Tử Thâm thì có thể ngông cưồng. Ở trước mặt tôi, cậu vẫn không thể đủ nhìn.”

Lời còn chưa dứt, một con dao màu đỏ đã dí vào người của Vũ Kiếm.

Lặng lẽ không tiếng động, con dao trực tiếp đâm vào vai của Vũ Kiếm. Canh kình toàn thân của hắn †a căn bản không thể có bất cứ tác dụng phòng hộ nào.

Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy Huyễn Tâm mặt mày tươi cười, khế cười nói: “Phí lời thêm câu nữa cho tôi xem thử.”

Vũ Kiếm bàng hoàng, quay đầu nhìn con dao màu đỏ trên vai.

Con dao này nhìn trông khác lạ hơn con dao bình thường, vậy mà là binh khí do canh kình ngưng hóa thành.

Thực lực như này, tuyệt đối hơn hắn ta rất nhiều.

Hơn nữa đối phương không nói lý như vậy, khiến con mắt của Vũ Kiếm đỏ ngầu.

Hàn Liên há to miệng, hít sâu một hơi, sau đó thấp giọng nói ở bên tai Cửu Thiên: “Cô gái đó thật xinh đẹp, sư huynh cảm nhận được một mũi tên đâm trúng tim của huynh rồi. Mũi tên này tên là tình yêu. Cửu Thiên sư đệ, đây là bạn của đệ à?”

Cửu Thiên gật đầu coi như trả lời. Lúc này, trong †ay Huyễn Tầm xuất hiện hai con dao màu đỏ, nói: “Nói tiếp. Anh không phải rất trâu bò sao? Nói thật, Âm Dương viện tôi ở đó lâu như vậy, từng gặp không ít người. Bọn họ đều không dám ngang ngược ở trước mặt tôi như vậy, anh rất có gan đấy, Vũ Kiếm trong top 20 của võ bảng.”

Huyễn Tâm nhấn mạnh mấy chữ xếp hạng võ bảng, mỉa mai một cách trần trụi khiến tim phổ của Vũ Kiếm sắp nổ tung.

Nhưng hắn ta không dám động, thật sự không dám động, bởi vì hắn ta nhìn thấy khi Huyễn Tâm biến hóa ra con dao, thấp thoáng lập lòe ánh sáng trắng đen.

Người khác không biết, Vũ Kiếm là học viên cũ của Âm Dương viện thì rất rõ.

Đó là võ kỹ trấn viện của Âm Dương viện, Âm Dương Thái Cực Quyết.

Vũ Kiếm cảm thấy tim của mình cũng đang run rẩy, người có thể luyện thành Âm Dương Thái Cực Quyết, cả Âm Dương viện, trừ Tinh Uyên sư tôn thì chỉ có đại sư huynh luôn đang bế quan.

Cô gái này, cô gái này cô ta vậy mà…

Huyễn Tâm bước lên, nói: “Dựa theo quy tắc của Âm Dương viện, người thất bại, để lại đồ của anh, sau đó thì cút đi”

Vũ Kiếm gần như muốn nghiến gãy răng, tức nổ phổi.

Huyễn Tầm thấy Vũ Kiếm vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, bước to lên trước, ngẩng tay là một dao.

Vũ Kiếm ngưng tụ canh kình toàn thân, công kích một quyền về phía Huyễn Tâm. Nhưng canh kình của hắn ta còn chưa dừng trên người Huyễn Tầm thì biến mất một cách quỷ dị.

Cửu Thiên nhìn thấy một màn này, thần sắc hơi động.

Con dao của Cửu Thiên đâm chuẩn xác vào cánh tay của Vũ Kiếm, con dao màu đỏ trực tiếp đâm xuyên cánh tay của Vũ Kiếm.

Đồng thời, Huyễn Tâm một cước đạp trúng hạ thể của Vũ Kiếm.

Chỉ cần là nam nhân, vị trí này chính là điểm yếu.

Ngay lập tức, hai chân của Vũ Kiếm kẹp chặt lại, canh kình tan rã, ngã ra đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện