Hội đấu, là như thế này sao? Tưởng đánh cho vui thôi chớ.
Mới xem trận đầu tiên, mà đã có người ch.ết. Thấy ch.ết người, khán giả còn vỗ tay nồng nhiệt.


Đại Du trong lòng vẫn khó chấp nhận. Tư tưởng hắn, mạng sống của ai đều quý giá như nhau. Viễn cảnh này, hắn vẫn chưa thích ứng được, với cái cảnh khốc liệt như thế này.
Tu tiên thật là khốc liệt. Mỗi ngày một trận. Rồi ai về nhà nấy.
Đêm tối.


Trên đỉnh núi cao, dưới ánh trăng thanh. Cũng là nơi Đại Du và Đống Cống lần đầu tiên uống rượu cùng nhau.
Nâng lý lên.
"Đống Cống, ngươi xem, nếu ta với tên Hùng Tươm Tất kia đối đầu, ai sẽ thắng?"


"Huynh thấy đấy. Là tu giả, không quen không biết, mà xung đột vì lợi ích, là sống ch.ết ngay. Yếu quá thì bị đè. Phải mạnh thôi huynh à. Thành ra, bất kỳ ai cũng phải chuẩn bị hậu sự trước khi lên thi đấu"


"Như huynh và ta cũng vậy, đã từng chiến đấu sống ch.ết. Ta kính huynh vì huynh tha mạng cho ta. Chứ chẳng kẻ nào từ trước tới nay tha mạng cho ta cả"


"Đám đệ tử đó, bình thường có thể ăn chơi gái gú cùng nhau. Nhưng một khi đã lên đấu trường hoặc đi bí cảnh. Chẳng phân biệt lý, chẳng phân biệt tình, chẳng phân biệt giới tính. Sẵn sàng giết nhau không nương từ nếu đối đầu. Kẻ càng mạnh đối thủ tìm đến càng nhiều"




"Từ khi đệ vào tông môn, có nhiều kẻ thí luyện lên tới đỉnh núi, còn mạnh mẽ hơn cả Hùng Tươm Tất kia đó chứ. Chứng kiến nhiều kẻ mới dương oai diễu võ, lại bị một kích lìa đời. Cũng quen rồi"


"Ở Sơ Linh, tiến cấp chủ yếu dựa vào tích tụ linh khí. Thì sơ giai, chuẩn giai, hay đỉnh phong, không có sự khác nhau nhiều lắm. Mà phụ thuộc nhiều vào công pháp và pháp bảo mạnh hay yếu."
"Huynh rất quỷ dị, nhưng thắng thì chưa chắc a. Giữ được mạng thì tốt, không giữ được mạng thì ta cúng cho huynh hàng ngày a, dô"


Đống Cống rượu vào lời ra. Nói càng lúc càng nhiều. Hỏi một câu phải trả lời một đoạn. Hay là, hắn hiểu biết nhiều, nhưng chẳng mấy khi có kẻ cùng giải bày. Nên mang sư huynh ra chịu trận. Nhưng mà, những lời này cũng khá thấm thía.


"Dô, đúng là có thể sống dai dẳng trăm năm. Nhưng ch.ết thì đến trong tích tắc à. Có đáng không"


"Dô. Này, từ khi nào huynh có tính đàn bà thế? Huynh đến từ xó xỉnh nào thế? Mà đến lẽ thường tu luyện cũng chẳng hiểu? Trong các phần thưởng, có lẽ bí cảnh là quý giá nhất. Trong mỗi bí cảnh, người đông như kiến, nhưng cơ duyên cảm ngộ được mấy phần. Yếu và hiền lành thì không tranh đoạt nỗi. Không chém giết nhau thì làm sao đạt mục đích? Chẳng lẽ bốc thăm à? Đời đâu dễ ăn thế huynh. Cao tầng tông môn hiểu rõ chuyện đó, nên việc chém giết trong tông môn chẳng có gì lạ. Nếu muốn sống một cuộc đời an nhàn, mang chút linh khí để khè thiên hạ, thì mời về phàm giới à"


"Đó chỉ là khởi đầu Sơ Linh, Nhân, Địa, Thiên khí. Còn khi huynh bước chân vào cửa ải Âm Dương luân hồi mới căng à. Chỉ khi nào đứng giữa rằn gianh và cảm ngộ sống ch.ết mới tăng cấp kiếp được. Chúng đệ tử nếu còn ở tu vi thấp, gan lại không bằng người, bị người khác khinh bỉ không nói nhưng muôn đời cũng chẳng dám bước vào cửa ải Âm Dương luân hồi"


"Rèn gì rèn, luyện gì luyện, nhưng bản lĩnh phải có trước đã"
"Thôi uống, nói nhiều quá"
Rượu chè xong, hắn lại quay về với Sương Nhi, để làm chuyện sướng nhỉ. Có gái bên cạnh, mà tâm trí hắn vẫn nghĩ ngợi về việc tu tiên. Sau này hắn sẽ giết ai? Ai sẽ giết hắn?
"Tối nay huynh làm sao vậy?"


Đêm tối, hắn nằm suy tư, để mặc Sương Nhi muốn nhún, muốn nhảy kiểu nào thì nhảy. Mục đích hắn bước đi trên con đường tu luyện này, có lẽ khác với nhiều tu giả. Hắn mang niềm tin, mang hy vọng, hắn muốn trở về.


Nghe tiếng Sương Nhi. Hắn trở về với hiện thực. Đâu phải cứ chuyện đơn giản thì dễ làm. Đâu phải chuyện khó thì chẳng thể thành. Lo lắng chi vô ích. Lo quá bị liệt à. Tội thằng em.
"Sướng quá huynh ơi"
---
Ngày sau, lượt đấu tiếp theo.


Thích Thể Hiện kia quá mạnh mẽ. Cứ thích bỡn cợt đối thủ đến khi nó quỳ lạy xin tha mới chịu thả. Quả này mất mợ nó bình rượu rồi a.
Trên cao.


Quảng Mục chăm chú theo nhất cử nhất động của Đại Du. Đối thủ tiếp theo của hắn cũng chẳng phải dạng vừa a. Là nữ nhân. Xinh ơi là xinh. Chẳng biết thằng háo sắc đó có trăng hoa lắm không? Nếu thế chắc nó không cần đánh cũng thua à.
Mà cũng lạ.


Mới hôm qua thấy nó vui vẻ, máu gái. Sao hôm nay có vẻ âm trầm thế không biết? Hay định tỏ ra ngầu lòi cho nguy hiểm?


Chiến đấu sinh tử chứ có phải diễn kịch đâu? Loại giả tạo này tương lai làm đách gì cho đời? Nếu nó gặp nguy hiểm có nên cứu nó không? Hồi đó lỡ mồm nói, nơi nào không có Hoa Nhạc mà có ta cũng chính là tử địa của hắn. Không tự tay giết ch.ết ɖâʍ tặc như nó thì làm con nó à. Ngu thiệt.


Có lẽ, hôm nay, trong cuộc đời hắn. Có kẻ sống, kẻ ch.ết. Hắn thật sự không muốn giêt ai a. Mang tâm trạng u sầu. Đại Du cuối mặt lững thững đi lên sàn đấu. Cũng chẳng thèm nhìn đối thủ hình dáng như thế nào? Hắn định, chờ hiệu lệnh của quản sự, rồi xông tới đập nó như từng đánh với Đống Cống thôi. Nhưng quyết tâm tuyệt đối, không dùng con chim biến hình đỡ đòn nữa, thà ch.ết còn hơn.


"Trận đấu bắt đầu..."
Quan sát đối thủ trước mắt. Hắn liền mắt chữ O, mồm chữ A. Thế này thì đánh đấm mọe gì nữa. Hắn không muốn đánh ai, giết ai. Huống chi, đối thủ là nữ nhân.


Đù, gái xinh à. Thân thể gì đẹp thế kia. Nhìn cặp mông kìa, hình trái tim nữa chứ. Mới ra trận đầu tiên đã gặp mỹ nữ. Đánh thua thì người ta chửi đến con gái cũng không thắng. Đánh thắng thì lại mang tiếng đánh đàn phụ nữ. Làm sao đây? Làm sao đây?


Đối thủ của Đại Du. Nữ nhân đó, thấy thằng này chưa ra đến chợ đã hết tiền, chưa đánh đã sầu sầu. Tên đó lại chẳng thèm nhìn mình. Sợ hãi hay là khinh thường đây, hay là bê đê mọe rồi.


Đối thủ như này, khó chơi đây. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Cứ hỏi nó trước đã. Một giọng nói nũng nĩu ,thanh thoát vang đến tai Đại Du.


"Vị công tử này, ta là Ni Na A Min, đệ tử trưởng lão Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn. Chúng ta bắt đầu được chưa? Nếu công tử không muốn thi đấu, mời rời sân. Có duyên chúng ta gặp lại sau"


Ùi, mỹ nhân kế đây mà. Ta chỉ đang nghĩ ngợi mà thôi. Hội đấu này, để cứu nữ nhân của ta. Thì ta có nên bụp nữ nhân khác không?
"Nhà ta nghèo lắm, đừng gọi ta là công tử. Hôm nay gặp là duyên rồi. Ta muốn thắng, nhưng ta không muốn đánh phụ nữ a"


"Hihi. Công tử đã nghèo lại còn vui tính ghê. Nếu công tử không muốn thắng. Thì phải đánh. Ta đúng là nữ nhân, nhưng ta cũng là tu giả mà. Nếu còn ngần ngại, vậy để ta đánh nhé"


"Ừm, đánh trước đi. Đánh xong tới ta đánh. Ngươi không đánh mời rời sân. Có duyên chúng ta gặp lại sau. Như thế cũng không gọi là ức hϊế͙p͙ nữ nhân"


Quảng Mục trên cao day day thái dương. Loại háo sắc như nó thì tương lai làm gì cho đời? Có biết con nhỏ đó nguy hiểm lắm không? Đối thủ lượt đầu tiên cũng vì mê gái mà ch.ết. Giờ lại tới mày lọt hố. Quảng Mục định bay xuống xách hắn đi, lại bị Thượng Thanh nắm đầu kéo lại.


"Ế, lớn rồi đừng có chơi ngu à nhen. Chuyện của chúng nhỏ, ngươi muốn đám đệ tử cười vào mặt hay sao? Can thiệp vào trận đấu thì bị hủy chức trưởng lão, thu tất cả tài sản à nhen, đuổi khỏi tông môn à nhen. Nhưng nếu ngươi đưa ta tất cả số mỹ tửu còn lại. Ta sẽ nghĩ cách. Haha, ta tốt quá mà"


"Éo"


Mỹ nhân Ni Na A Min cảm thấy đối thủ quái lạ. Rõ ràng đang bỡn cợt mình. Đây là tự tin chứ không phải tự ti hay sợ hãi à nhen. Trên tay hắn chẳng có vũ khí gì cả. Hôm nay, gặp thằng nghèo rớt mồng tơi rồi. Hay hắn có ám khí gì mình không nhận ra? Kẻ âm trầm không âm hiểm thì cũng âm mưu. Mà nghĩ chi nhiều, cho nó một kiếm là biết ngay.


Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm nhỏ dài trên tay Ni Na A Min, cong cong ở thân và mũi kiếm, lao tới như gió, vươn dài đâm Đại Du một nhát.
"Tiểu nữ đắc tội trước vậy".
Nhưng kiếm chưa tới đã thấy Đại Du đưa bàn tay lên, tỏ ý từ từ, nhưng lại bị nữ nhân này hiểu lầm.


Thấy vậy, Ni Na A Min vội lui lại. Cả người tỏa linh khí dào dạt, Mẹ thằng này, hóa ra chơi ám khí thật à. Ta đoán không sai mà, còn bày đặt ga lăng. Thật là bỉ ổi với cả con gái.
"Đừng đánh vào mặt nhé" - Đại Du lơ đễnh nói.


Má nó. Tưởng gì. Nếu đã ch.ết thì mặt mo khác mợ gì mặt Phật. Mặt ngươi có đẹp lắm đâu. Ni Na A Min cũng chẳng thèm trả lời. Thanh kiếm lại lao tới Đại Du. Hắn lần nữa, lại đưa bàn tay lên. Lại lần nữa khiến đối thủ lại lui lại.
"Đừng đánh vào..."


Cái thằng non và xanh này, hết lúc chọc gái sao lại chọn lúc này. Chọc gì không chọc lại đi chọc con gái. Nguy hiểm hơn chọc chó à. Ngươi làm ta thất vọng quá. Người vốn yếu tu vi, lại thiếu kinh nghiệm chiến đấu à. Kiểu này con kia làm sao tha mạng cho mi nỗi. Quảng Mục đành cắn răng, nếu thằng nhỏ bên dưới có mệnh hệ gì nguy hiểm, hắn sẽ cứu à. Mất chức không quan trọng, chỉ tiếc mất mấy bình rượu. ch.ết ở đâu thì ch.ết, nhưng không muốn nó ch.ết trước mặt mình a.


Đại Du lấy tay chỉ chỉ thằng nhỏ, đôi mắt Ni Na A Min nhíu lại. Chỗ này không đánh, chỗ kia không đánh. Mỗi lần ta tới ngươi lại đưa tay ra hù dọa. Ta lui ra thì mi lại biểu thị thái độ muốn đánh sao đánh. Ttam thập lục kế bà mày biết thừa, định chơi kế Ám độ Trần Thương hay sao? Tuổi gì, làm bà tức bà xuất tuyệt chiêu cho mày biết. Chiêu này, ịnh để dành cho trận nào sinh tử. Chỉ tiếc thằng nào đáng ch.ết, ch.ết càng sớm càng tốt.


Mỹ nhân Ni Na A Min xuất toàn bộ linh khí có thể. Nàng điều chuyển dung nhập vào Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm. Trên đó xuất hiện một mớ hoa văn đen vàng, trải dài từ mũi tới chui. Dù đang đứng cách xa xa Đại Du, vẫn chém. Nhanh như chớp, chém mười nhát vào không khí, đôi môi xinh phán từng chữ chắc nịch.


"Cách... Không... Kiếm".
Một chiêu toàn lực, chém xong dường như có tí đuối đuối. Liền ắm kiếm xuống đất để lấy tư thế đứng thẳng lên.
Khói bụi mịt mùng quanh Đại Du.
Trên không trung vang lên tiếng "Bỏ mẹ rồi" của Quảng Mục. Hắn định lao xuống nhưng lại bị tên Thượng Thanh giữ lại.


"Ế, lớn rồi đừng có chơi ngu à nhen. Kẻ không mạnh thì không tồn tại. Ngươi có thể cứu nó cả đời không? Có kẻ yếu đuối nào bước vào nổi Âm Dương luân hồi không? Làm vậy là có hại cho đệ tử ngươi đó. Sau này nó sống không bằng ch.ết, lão vui à?"
Từ trong khói bụi.


Một thân ảnh quần áo rách tả tơi, hai tay bụm háng. Trên thân thể, xuất hiện mười đường chém liếc dài, nhưng chỉ là tổn thương ở ngoài da. Vết thương không sâu lắm vì máu chảy cũng chẳng ra nhiều. Hắn là Đại Du. hắn lững thững bước ra từ khói bụi. Nhìn chẳng khác nào xác ch.ết đội quan tài sống dậy.


"Nữ nhân thật không giữ lời. Đánh trúng mặt, trúng thằng nhỏ ta rồi. Kiểu này, có chồng cũng chẳng chung thủy nỗi a. Nhìn mặt ta này, rách mẹ nó hai đường rồi. Đã thế, giờ tới lượt ta"


Ni Na A Min kinh hãi, hóa ra thằng này nói gì là thật nấy à. Hắn cũng chẳng tính kế gì với mình cả, chỉ là mình nghĩ nhiều, đa nghi thôi. Cái tên tự xưng là nghèo, vui tính này, lại còn thật thà, mạnh thế ư? Một chiêu mạnh nhất của mình, mà hắn cũng chỉ trầy da tróc vảy. Chẳng tổn thương nghiêm trọng như tưởng tượng.


Nhìn thân ảnh từ từ tiến lại gần, nội tâm Ni Na A Min liền run rẩy. Thất bại rồi, dù có chém thêm cũng thay đổi được chi.
Cục diện, không chỉ làm Ni Na A Min, mà cả hai vị trưởng lão trên cao, cũng sững sở. Thương Thanh thở phì phò, giương mắt nhìn Quảng Mục.


"Ế, lớn rồi mà lừa lọc hả lão? Đệ tử của lão có phải dạng vừa đâu? Nữ đệ tử này thí luyện mười năm trước tuy không đoạt được thần thạch nhưng cũng đã lên tới đỉnh núi. Thế mà chẳng làm được gì thằng đệ tử ngươi. Hay thằng này là con riêng của lão?"


Quảng Mục chẳng để ý nhiều đến lời Thượng Thanh. Nhận nó làm đệ tử ta còn không dám. Đừng nói là nhận làm con. Lão Quảng Mục trố mắt lên ngó thằng học trò. Má nó, háo sắc, vô sỉ. Chính mình cũng bị lừa mẹ rồi. Nãy giờ động lòng trắc ẩn thật là ngu ngốc.


"Thì sao? Chính ngươi mở lời ra cược trước. Sao sao? Bây giờ muốn cược kiểu nào?"
Bên dưới.


Đại Du tiến tới trước mặt Ni Na Am Min. Âm trầm cực kỳ. Hắn nâng cằm thiếu nữ này lên. Nhìn khuôn mặt đang run rẩy vì ngạc nhiên và sợ hãi. Đôi mắt Đại Du, tỏa vẻ sát khí nhìn thẳng vào mặt nàng ta. Kiểu như, trông thật muốn giết người a.
Sai lầm rồi. Khóe mắt nàng rớt hai giọt lệ, cả người run run.


Đại Du tỏ ra nguy hiểm vô cùng. Dám làm xấu mặt lão tử, tội ch.ết có thể tha, nhưng tội sống không thể bỏ.


Đại Du mạnh mẽ nắm ót nữ nhân này, ấn mạnh cho chúi đầu xuống sàn. Thế là nàng quỳ hai gối xuống, chổng cả bờ mông xinh đẹp lên. Ni Na A Min xót xa, lòng cầu mong thằng này có chút nhân tính. Để phúc cho con cháu.
"Bép, bép... Không nghe lời này"
"Bép, bép... Không nghe lời này"


Thay vì chứng kiến một màn đổ máu. Đám đông khán giả theo dõi trận đấu lúc này xôn xao cả lên.
"Ủa? Ủa? Hai đứa nó là tình nhân à? Ta thấy đâu phải là chiến đấu gì đó. Đây là đánh yêu mà"


"Má. Chắc vậy. Tao đang ế mà phải xem hai đứa nó tình tứ. Phí mẹ một trận rồi. Tao về đây"
"Má. Con Ni Na A Min đó, thường ngày lúc nào cũng tỏ vẻ như đóa hoa tinh khiết, làm bao thằng tơ tưởng. Thế mà. Trả lại tinh binh cho ta đê"
"Cầu hôn đê"
"Cầu hôn đê"


Trên khán đài la ó, phê bình, chê bai đủ kiểu. Còn Đại Du tai điếc chẳng nghe thấy gì. Vẫn thẳng tay bép bép cái mông của Ni Na A Min. Mông gì mà mềm mại dữ, sướng cả tay. Nếu giộng từ đằng sau thì sướng phải biết.
"Bép, bép... Không nghe lời này"
"Bép, bép... Không nghe lời này"
....


"Cầu hôn đê, cầu hôn đê"
"Bép, bép... không nghe lời này"
Kẻ về cứ về. Kẻ ở lại cứ hò hét. Kẻ đang sướng tay thì cứ đánh. Kẻ đang bị đánh thì cứ chịu đựng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện