"Cầu hôn đê, cầu hôn đê...."
"Bép, bép... Không nghe lời này"
"Ư, ưm"


Ni Na A Min thấy tên này tét cả sáu mươi chín phát vào mông mình, mà vẫn chưa chịu dừng tay. Kiểu này chắc là giữ được mạng, nhưng sau này chồng với con cái gì nữa. Cảnh này bị bàn dân thiên hạ thấy hết cả rồi. Ai mà thèm lấy mình? Tông môn chẳng thiếu nữ nhân xinh đẹp, để phải đi tán đứa con gái phơi thân trước đám đông thế này. Oan ức quá đi huhu. Không mất trinh mà cũng xong đời con gái rồi. Xót quá đi.


"Hu hu, đừng đánh nữa. Mông thiếp tê hết cả rồi. Từ nay thiếp sẽ nghe lời chàng, huhu"
"Bép, bép... Không nghe lời này"
"Bép, bép... Không nghe lời này"


Thằng này biết khi nào nó mới dừng lại trời. Không nghe lời cũng bị tét mông. Nghe lời cũng bị tét mông. Ta thua rồi mà. Thua trên sàn đấu. Thua luôn cả đời rồi. Làm sao bị đàn ông nó tét mông mà sương sướng thế nhỉ? Hang động đã nhỏ vài giọt nước ra rồi.


Ni Na A Min lấy sức quay người lại, hôn mạnh Đại Du một cái, làm hắn ngơ ngác khó hiểu, đại não lâng lâng.
"Trận này thiếp chấp nhận thua rồi. Chàng có chấp nhận làm phu quân của thiếp không?"


Nàng nghĩ, kiểu gì chắc cũng chẳng được thằng nào thèm nữa rồi. Thôi thì hốt đại một thằng. Nam nhân mà mạnh mẽ như hắn, cũng là chỗ dựa vững chắc cho nữ nhi a. Cũng từng biết đối thủ của mình hôm nay là kẻ đã lên tới đỉnh thí luyện. Loại này không ch.ết sớm thì chỉ có nước thành tài à.




"Đồng ý đê, lãng mạn quá đí. Tới luôn đi hai đứa. Chơi nhau tại đây luôn đê"
"Gì cơ?" - Đại Du ngơ ngác hỏi.
Nhìn hai đứa diễn trò, bên dưới quản sự hét lớn.
"Hai đứa bay không đánh nữa thì về mẹ đi. Yêu với chả đương"


Nói xong, quản sự liền bỏ đi. Hai con tiểu thiếp, vội lẽo đẽo theo sau, cố ngoái nhìn cảnh tượng lãng mạn một lần nữa.
Kích thích quá a.


Nơi nào đó, Sương Nhi trong lòng có chút khó chịu, khi bị kẻ khác giành giật người đàn ông của mình. Mặc dù biết chỉ một mình mình, thì khó làm Đại Du thõa mãn được. Đại Du có thêm nữ nhân khác sẽ là đương nhiên. Nhưng ghen vẫn cứ ghen, máu đàn bà con gái mà.


Quảng Mục thì chẳng biết biến nơi nào. Chắc là ở đây, nhìn mặt thằng lõi kia dối trên gạt dưới, tức đến không chịu được rồi.
Nghe Đại Du hỏi. Chàng bất ngờ là đúng rồi. Chàng mạnh mẽ, ta thích. Ta xinh đẹp, chàng không thích sao.


Ni Na A Min lại hôn tiếp một cái dài hơi. Cái gì chứ cái này, thì người như Đại Du sao từ chối được. Hắn cứ để bị cưỡng hôn tự nhiên a.


Ni Na A Min lại hét lớn lời cầu hôn. Dồn Đại Du vào thế ép buộc phải đồng ý. Chuyện nam nhân cầu hôn nữ nhân thì tầm thường. Ngược lại là chuyện hiếm, mấy ai có thể chối từ. Huống chi mình cũng được gọi là xinh đẹp, hấp dẫn.
"Chàng có chấp nhận làm phu quân của thiếp không?"


Đại Du bây giờ mới bĩnh tĩnh lại a. Chẳng biết thế nào, mà từ khi đến với thế giới này, hắn trở nên háo sắc kỳ lạ. Hay là đã ch.ết một lần rồi nên chẳng sợ gì nữa. Hay là nữ nhân nơi đây quá hấp dẫn. Hay là kẻ đã xem hàng nghìn bộ JAV như hắn, bị cuồng ɖâʍ phát tác rồi. Hay là...


Trận này mình đã thắng à. Giờ mới để ý. Nãy giờ chỉ dòm mông thôi mà. Một chiến thắng, thì có nghĩ, hyy vọng rồi cứu Bích Hà Nguyên Quân rồi.
Cầu hôn ư?
"Không. Ta chỉ cần thắng trận. Không muốn nhận thê tử. Có duyên gặp lại. Cáo từ"
Phũ.
Phũ phàng.
Hu hu.


Tiếng khóc vang vọng thê thảm của Ni Na A Min, vang lên toàn sàn đấu. Toàn bộ đám khán giả muốn lao lên đập ch.ết mẹ thằng đó cho rồi. Chỉ tiếc là ngại phạm quy tắc a. Sau này gặp bên ngoài thì xử nó sau vậy.


Nhìn Đại Du lững thững rời khỏi sàn đấu, Sương Nhi cười híp mắt, tiến đến khoác tay hắn. Ngoan lắm, lát nữa muội có thưởng à.
Cả hai vui vẻ đi về hướng Đống Cống đang chờ.
Kẻ bội bạc.
Kẻ phụ tình.
Kẻ chơi song dong...


Từ đó, tiếng xấu này đeo đuổi Đại Du không rời trong Đông Nhạc Thái Sơn tông này. Tiếng tăm dữ dội, khiến gái thấy hắn là tránh xa. Nam nhân thấy hắn là muốn một sống, một ch.ết không nương tay. Loại có phúc mà không biết hưởng này, tiễn lên bàn thờ là đúng luôn khỏi bàn cãi. Con gái trần truồng không thích, mày lại thích ngắm gà khỏa thân.


---
Nhìn vậy thôi. Chiến thắng của hắn không hề đơn giản.
Trận chiến vừa rồi hắn hao tổn không ít linh khí. Giả thể tổn thương. Hệ thống liền bổ sung linh khí chữa trị. Nhưng lại có dấu hiệu bổ sung linh khí chậm chạp hơn rất rất nhiều, so với lúc rượt đuổi Bích Hà Nguyên Quân.


Có lẽ lượng khí thạch mà hấp thụ được từ chiến thuyền cũng đã có dấu hiện cạn.
Quảng Mục kia, đến một viên khí thạch cũng chẳng cho hắn. Nói chi là tiên thạch mà hắn kể. Đã thế, một món vũ khí cũng chẳng cho hắn.


Lão thật sự nghèo quá mà, biết làm sao? Cái giá của việc không màng danh lợi là như vậy. Quảng Mục, thật sự là hạ nhân trung thành nhất của Hoa Nhạc.
Giả thể mang tố chất của Thể Tôn tinh, nghe nói thì dữ dẵn. Nhưng cũng bị nhát kiếm của Ni Na A Min làm bị thương. Nàng ta chỉ mới ở Sơ Linh thôi à.


Thắng trận này cũng chẳng đáng kiêu ngạo. Có việc lớn phải làm thì chút hư vinh này cũng chỉ là bèo bọt.
Dự là những trận sau sẽ ác liệt hơn. Liệu rằng, hắn có chống chịu nỗi.


Sự ác liệt nơi đây, làm tâm tình hắn cũng phải thay đổi. Người ta nói, nhập gia tùy tục. Gặp hổ không thể nói đạo lý. Lời Đống Cống thật đúng. Lối tư duy cũ kỹ cho rằng, sinh mạng được pháp luật bảo hộ ở địa cầu đã ăn sâu vào trí não. Giờ đấy, cũng chẳng hợp lẽ nào. Tự nhiên cũng là lẽ đương nhiên. Kẻ không tự thân mạnh mẽ thì kẻ đó là rác rưởi.


Sương Nhi nhẹ nhàng, dịu dàng lau sạch vết máu trên người hắn. Đống Cống thì cười ha hả. Đang nhóm cái bếp lửa, chuẩn bị nướng con gì đó. Nhìn màu cho đẹp, chứ chuẩn bị chén chú chén anh là chính.


"Ni Na A Min. Thật xinh đẹp. Sư huynh đào hoa quá à. Đệ mong muốn một lần, gặp cảnh tượng đó trong đời. Có ch.ết cũng đáng. Đáng tiếc, đệ xấu quá. Nữ nhân sẵn sàng ch.ết. Chứ quyết không để đệ hấp diêm, nói chi là cầu hôn đệ à"


"Ngươi thích thì tự đi mà lấy. Chẳng phải ngươi nói lòng người âm hiểm sao? Cầu hôn ư? Chưa biết thế nào, lỡ tối về, nó lén lén thọc tiết hay cắt chim có đáng không a? Đàn bà hay thù dai lắm. Việc hôm nay, chắc là sẽ tổn thương nữ nhân đó. Mà nữ nhân thù dai thì vô đối"


"Thôi thôi. Huynh đừng nói láo nữa. Ta đoán huynh dùng kế gì đó, muốn Ni Na A Min thật sự chấp nhận huynh, tự nguyện đến với huynh. Trong lòng huynh đang chờ mỹ nhân Ni Na A Min tự chui đầu vào rọ thì có. Khôn như huynh trong tông môn này xích đầy"
Mẹ nó.


Thằng này nó nói to lại còn nói đúng. Huynh đệ thân thiết quá, cũng nên giữ tí bí mật về cho mình à. Nhìn sang Sương Nhi, thấy em gái mặt không thay đổi thái độ, như có vẻ hơi buồn.


Mặc kệ thằng Đống Cống đang lọ mọ bếp núp. Hắn kéo Sương Nhi đi về phía dòng suối nhỏ mát lạnh xa xa. Cảnh tượng ɖâʍ dục khi nào tái hiện. Lần này hắn chủ động hơn hẳn. Bao nhiêu tư thế, bao nhiêu mẹo học được trên phim, đều triển ra. Làm Sương Nhi sướng rê rê người. Sướng gì chứ sướng vì ái dục, thì quên hết hẳn muộn phiền.


Tên Đống Cống có nướng con thú mà cũng chậm như rùa. Đại Du và Sương Nhi đã triển vài hiệp rồi vẫn chưa xong. Đành lăn quay ra ngủ. Chờ xong hắn sẽ gọi dậy.


Trong cảm giác ấm cúng. Vốn Thiên phú không có. Sương Nhi vẫn chỉ là kẻ luyện nạp khí tầm thường. Nàng đã trải qua bí kỹ để tiến cấp Sơ Linh. Đáng tiếc thất bại. Nên cũng chẳng ai thèm màng tới nữa. Nàng hay mơ, trong mơ được hóa thành tiên, cùng Đại Du bay cao nào, nhảy cao nào trên bầu trời.
Phía xa xa.


Quảng Mục nhìn Đại Du sống thư thả mà thèm nhỏ dãi. Có nên lại ké một ly không nhỉ? Dù gì mình cũng là thầy nó, chẳng lẽ đến chén rượu, miếng mồi cũng không cho?


Già mà ham, không cưỡng lại được rồi. Thế là cuộc vui lại có thêm người. Đống Cống lúc đầu còn e ngại Quảng Mục, im hơi lặng tiếng. Dù gì lão ta cũng là trưỡng lão. Sau một hồi, thấy lão và Đại Du nói chuyện như hai kẻ ngang hàng, thậm chí còn nổi sùng. Thế là quên hết tôn ti trật tự. Lại lắm lời trở lại.


Quảng Mục kể cho Đại Du nghe về chuyện cá cược. Chứ chẳng hỏi thêm gì. Vì sao kẻ mới trở thành Sơ Linh, lại có thể chịu một kích toàn lực của Ni Na A Min. Ai cũng có bí mật cả. Đại Du cũng vậy. Giờ là mình chính thức ăn ké của nó rồi. Hỏi nhiều nó đuổi về. Nó đột nhiên mạnh mẽ. Kệ nó. Mình cũng mừng cho nó.


Quảng Mục kể Hoa Nhạc ngày qua luôn trầm lặng. Chẳng thiết ăn uống. Chỉ đọc đi đọc lại bài thơ do hắn tặng.


Quảng Mục hồi giờ chẳng thấy Đại Du có cái ưu điểm nào. Thế mà giờ khen hắn có thiên phú thơ ca à. Đâu biết rằng chỉ toàn là đồ ăn cắp. Trong kho tàng văn thơ nơi quê hương cũ. Mặc dù bài thơ đó, không đưa vào chương trình sách giáo khoa. Nhưng dường như, không một ai không biết đến.


Khổ nỗi. Một hai Quảng Mục bắt Đại Du phân tích tỷ mỉ từng câu từng chữ. Buộc lòng hắn phải chém gió bừa bãi những chuyện tình kinh điển ở địa cầu. Nào là Ngọc nữ Trâm Anh cùng thầy giáo tập dưỡng sinh, mối tình anh chàng sửa ống nước, hai chú heo con...


"Rượu sầu nâng suốt đêm cho quên đi ngày tháng u buồn
Rằng người ta mãi thương nay cũng đã mỗi người một phương
Nàng còn hay nhớ chăng khi xưa ta đã nói những lời
Dù ngày sau có ra sao ta vẫn muốn bên người thôi"
"Lão già, lão thấy ta hát có hay không?"
"Như buồi, để tao ngủ"
Trên cao cao.


Ni Na A Min nằm trong lòng của Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn thút thít. Đứa con nuôi này, hơn mười năm trước, nàng lang thang đại lục nào đó ngoài biển khơi có được. Muốn Ni Na A Min giả làm muội muội, thay thế Hồng Nhạc, cho Hoa Nhạc có bầu có bạn, sẽ đỡ u sầu. Chỉ tiếc là chi chủ không chấp nhận, rồi đuổi đi.


Ai ngờ rằng.
Xúc cảm rung động đầu đời của nó với nam nhân, lại cũng là xúc cảm đau khổ nhất. Bị từ chối thẳng thừng.


"Con yên tâm. Chỉ cần hắn vào hạng ba người đứng đầu. Chứng tỏ hắn không phải là kẻ tầm thường. Ta sẽ ép hắn lấy con làm vợ. Đảm bảo hắn không thể lén phén với nữ nhân khác"
"Mẫu thân, chàng cũng không chối bỏ con. Nếu chàng đã cần con tự nguyện, con sẽ tự nguyện. Con sẽ chờ"


"Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly"
"Mẫu thân, có phải con ngây thơ trong tình yêu lắm không? Dù con thích người ta, cũng không nên cầu hôn đột ngột vậy, đúng không?"
"Đứa bé ngốc, ta có yêu ai bao giờ đâu mà biết"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện