Từ khi lưu lạc với thế giới này, đây là lần đầu tiên Đại Du thấy cảnh tượng đông đúc như vậy. Nghĩ lại cái chốn thung lũng của Quảng Mục, nó thảm sao mà thảm.
Một tông môn thôi mà có đến cả chục vạn đệ tử.
Thế giới có linh khí.
Con người sung sức nhiều, chơi nhiều nên cũng đẻ thật nhiều à nhen. Sau này ch.ết nhiều, cúng giỗ cũng nhiều.
Bốn mươi lăm sàn đấu diễn ra cũng một lúc. Đại Du chẳng biết lựa chọn sàn nào xem cho đã mắt nhất. ɖâʍ tính mách bảo, nơi nào có nhiều gái xinh, nơi đó đáng đến. Thế là cứ bước theo chúng nữ đệ tử, đang yến yến oanh oanh đi về một hướng, mà theo sau.
Nhin trên sàn đấu.
Đại Du nhận ra người quen à. Tên này để lại ấn tượng kha khá lúc ở trên đỉnh núi thí luyện. Ấn tượng nhất, là lúc hắn bị Trưởng lão Khoa Phụ Song Nhân xách chym bay đi. Nghĩ lại vẫn còn thốn.
Tên đó, mặc dù đầu nhập tông môn. Tiến cấp Sơ Linh nên khí thế, phong độ đã khác. Nhưng trên tay đi thi đấu, vẫn còn cầm cái lược với cái gương kỳ quái kia. Liên tục chải với chuốc.
Tên đó, chính là Hùng Tươm Tất,, chẳng thể nào sai được.
Thằng này ngáo thật. Nơi đây không mang vũ khí. Lại mang dăm ba cái thứ linh tinh đó đi thi làm gì không biết. Tính làm đẹp cho đối thủ hay sao?.
Đối diện với Hùng Tươm Tất. Là một tên mỹ nam nhan sắc không kém. Trên tay cầm một thanh kiếm to đùng. Kiểu dáng, màu sắc bắt mắt, kết hợp với phục trang, nhìn giống như mãnh tướng phong lưu trên chiến trường.
Một núi không thể có hai hổ. Thế mà trận này lại có tới hai mỹ nam. Hóa ra chúng nữ đệ tử kia, kéo tới đây là để ngắm trai đẹp.
Đảo mắt nhìn quanh cũng không có ít nam đệ tử. Đoán đoán thì chắc cũng không ít tên háo sắc như Đại Du, thấy gái đông là đu theo. Phần còn lại thì khỏi nói cũng phải biết.
Một góc khán đài với nhiều em gái mặc trang phục cổ động gợi cảm. Quả thật là xinh đẹp. Từ khi vào đây, Đại Du chỉ chăm chú dòm đám đó, làm Sương Nhi bên cạnh cũng có chút ghen tuông à. Sao huynh bảo là đi xem trận đấu để nâng cao trải nghiệm. Nam nhân ai cũng giả dối như nhau. Chỉ thật thà khi không gặp gái xinh mà thôi.
"Trung Tình sư huynh cố lên. Trung Tình sư huynh cố lên. Trung Tình sư huynh lúc nào cương lên, nóc nhà là lên nóc nhà"
Hai đứa gái xinh ở bên nhau được. Chứ hai đứa trai xinh ở chung một nơi, thì chắc hẳn có vấn đề à.
Trận chiến này, không chỉ là thắng hay thua. Mà còn là sỉ diện. Sỉ diện với gái.
Hai thằng quên cả nội quy chào hỏi. Lên đài là đứng cách xa nhau. Thân thiết quá thì người ta nghĩ là có vấn đề à.
Cái tên Trung Tình kia nhìn Hùng Tươm Tất với vẻ mặt khinh bỉ.
"Ngươi nghe bọn họ hâm mộ ta thế nào chưa? Kẻ mới là Sơ Linh Sơ giai như ngươi, phấn đấu trăm năm nữa, chắc cũng được gần một phần ta đó. Ha ha, cố lên. Cố quá nhưng đừng quá cố à"
Hùng Tươm Tất cũng chẳng nói chẳng rằng, vẫn chải chuốt như thường. Nơi này lắm gái xinh, cần gì phải chấp nhặt bằng mồm với đối thủ cho mất phong độ.
Chỉ đến khi quản sự chấp chưởng sàn đấu lên tiếng.
"Trận đấu bắt đầu".
Hùng Tươm Tất mới nhìn vào gương rồi lên tiếng.
"Gương kia ngự ở trên đời, thế gian ai đẹp được dường như ta"
Âm thanh toàn sàn đấu được khuếch đại cho khán giả nghe rõ to. Lời Hùng Tươm Tất tự sướng, toàn trường đấu phá lên cười sặc sụa. Trai đẹp mà thần kinh có vấn đề, cũng không nên vớ vào à nhen. Bố thằng bệnh lại còn hoạn. Đây là sàn đấu chứ có phải nhà mày đâu mà tự huyễn.
"Mẹ nó. Mới ra trận đầu đã gặp thằng điên. Quản sự, ta đánh ch.ết nó được không?"
Trung Tình ngán ngẩm trước đối thủ. Liền mở mồm hỏi quản sự.
"Mày không nghe Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn nói rồi à. Giờ mà còn hỏi lợn hỏi heo cái gì? Thích thì đấu, không thích thì xuống"
Quản sự cũng bực tức không kém. Hắn đang ngồi trên chiếc ghế ngoài sàn đấu. Hai tiểu thiếp mà hắn tự tin là xinh đẹp nhất. Hôm nay liền mang ra để khoe trước bàn dân thiên hạ cho oai. Thế mà hai tiểu thiếp này, thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình, chăm chăm để ý hai thằng trên sàn đấu kia. Thê thiếp thế này, thằng nào mà chịu nổi.
"Ơ, ta tưởng đây là quyền lợi của thí sinh nên ta hỏi?"
Trung Tình đáp lời, không quên nháy mắt một phát với hai tiểu thiếp kia. Hai bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mẹ rồi. Đúng là hồng nhan thì bạc phận.
"Ơ ơ cái gì? Quyền của tao, thích tao trả lời, không thì thôi. Nói nữa không phải là thằng kia đánh mày mà là tao đấy. Mẹ cái thằng tiểu bạch kiếm, dốt còn ra vẻ"
Trung Tình chẳng thèm để ý tới quản sự nữa. Tao hỏi cho oai chứ tao biết thừa nhá. Xấu xấu mà có gấu xinh phết. Nhìn sang đối thủ, chiếc gương kỳ quặc trên tay hắn lại tỏa sáng. Nó phát ra âm thanh mới ghê.
"Xưa kia người đẹp nhất trần. Bây giờ chỉ có... sáu tỷ... chín trăm... sáu mươi... chín ngàn... sáu mươi chín tên đẹp trai hơn ngươi thôi. Ngày nào cũng hỏi, không chán hả mày"
"Tốt qua, lại tăng hơn hôm qua một bậc. Thế tên kia có đẹp trai hơn ta không?"
Hùng Tươm Tất chỉa chỉa mặt gương về phía Trung Tình.
"Có. Hỏi nữa là tao tự sát đấy. Vừa vừa phải phải thôi"
Nghe vậy, Hùng Tươm Tất ngẩng mặt lên trời cười lớn.
"Ha ha, chỉ cần giết tên này, là ta lại đẹp trai thêm một bậc rồi"
Chứng kiến màn tự huyễn của Hùng Tươm Tất. Từ đối thủ tới toàn khán giả, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Bọn ta đi xem chiến đấu sống ch.ết, chứ có phải đi xem hài đâu. Công nhận mày đẹp trai hơn thằng Trung Tình kia. Nhưng chưa có thằng nào đẹp nết như ngươi luôn. Đông đảo chúng nữ đệ tử ban đầu để mắt tới Hùng Tươm Tất, đều lắc đầu ngao ngán. Đúng là mình có mắt như mù rồi.
Trên không trung.
Khoa Phụ Song Nhân chứng kiến đệ tử của mình thể hiện. Cũng chẳng dám hiện nguyên hình ra như các trưởng lão khác. Có nên xuống xách chym nó đi về luôn không? Cái tên trưởng lão Thượng Thanh kia, yêu cầu tất cả mười kẻ lên đỉnh núi trong đợt thí luyện lần này, phải tham gia thế mới đau. Khoa Phụ tới xem trận này, là lão đã để ý đến thiên phú của Hùng Tươm Tất rồi. Nhưng trình độ cũng không bằng thái độ à nhen. Cái thói tự huyễn đó, không mang tiếng cho Khoa Phụ mới là lạ.
Quảng Mục nhìn chằm chằm Đại Du. Thấy hắn vừa ngắm gái, vừa ôm ôm bóp bóp con nhỏ mặt ɖâʍ. Thằng này chẳng để ý gì đến cục diện. Loại như nó tương lai làm được gì cho đời?
"Huynh à, huynh mới là người đẹp trai nhất"
Sương Nhi dụi dụi trong lòng Đại Du thủ thỉ ngọt xớt. Còn hắn thì chăm chăm dòm đám nữ đệ tử. Mấy em đó, vì cười nhìu quá nên ôm bụng, cúi người xuống, lòi cả nửa bộ vếu ra ngoài. Trong tích tắc mà thấy cả mấy trăm bộ vếu. Bộ não hắn, dù căng đét lên, cũng chẳng thể nào xử lý hết. Thật là tiếc a, dù có xem cả trăm bộ phim, cũng chẳng bằng một bộ chân thật đó nhen.
"ch.ết mẹ mày đi"
Một nhát kiếm kèm theo linh khí mãnh liệt, uy lực dũng mãnh, giáng xuống ngay vị trí Hùng Tươm Tất đang đứng, khói bụi đất đá văng mù mịt.
Trên sàn đấu vang lên tiếng Á của Hùng Tươm Tất. Nghe vậy, Trung Tình lấy khí thế mãnh liệt tiếp tục bổ xuống chục nhát tại vị trí đối thủ đang đứng. Chặt như chặt xương heo.
"Soi nè"
"Chải nè"
"Ủa, có gì sai sai ta"
Trung Tình quay đầu lại. Thấy đối thủ đứng xa xa, ở phía sau lưng mình. Trên tóc nó dính đầy bụi bẩn. Nó đang soi gương chải tóc cho sạch lại. Bà mẹ nó, tóc tai quan trọng hơn tính mạng à. Xuống âm phủ mà chải đi cu. Trung Tình tiếp tục cầm kiếm lao tới đối thủ. Phòng lên cao rồi bổ một nhát kiếm chí mạng xuống. Lần này cho mày ch.ết nhen cưng.
"LượC Lược. Nó làm bẩn tóc ta rồi. Ngươi giết nó đi"
"Éo"
Cái lược vang lên tiếng nói như âm thanh ma quỷ. Tên này có gia cảnh thế nào? Lại sử dụng toàn đồ vật có linh trí à. Biết nói chuyện với chủ nhân luôn. Mà lại là toàn nói tục chửi thề. Nên nhớ, đẳng cấp vũ khí, khi nào tiến cấp Thiên, thì mới có thể linh trí cơ bản à. Mà linh trí của cái lược, cái gương nhà nó, có thể đối đáp như thế này. Dám chống đối chủ nhân. Chắc cũng không phải vật cấp bậc tầm thường.
"Lược Lược, ngươi lại muốn, ta đem mi chải lông háng hả, lo mà làm việc đi"
Hùng Tươm Tất nói xong quăng cái lược về phía Trung Tình. Cái lược phóng lớn như thanh kiếm của đối thủ. Lược kiếm đụng nhau tạo thành một làn sóng xung kích mãnh liệt, tỏa về tứ phía, va chạm với vách ngăn sàn đấu. Tiếng nổ vang lên dữ dội, cũng chẳng bằng tiếng chửi thề của cái lược quỷ dị.
"Mẹ kiếp, đừng có hành bọn ta nữa"
"Thiên phú không bằng cha ngươi"
"Hàng họ không bằng cha ngươi"
"Điển trai, phong độ không bằng cha ngươi".
"Vợ ngươi, tiểu thiếp của ngươi, rồi cũng bị thằng cha mày đè ra chơi như trước thôi"
"Cha ngươi mới là mỹ nam đích thực đứng đầu thiên hạ. Không phụ nữ nào đứng trước mặt cha ngươi mà không gục cả. Kể cả thần tiên"
Cái lược vừa đánh với Trung Tình, vừa chửi Hùng Tươm Tất. Thế sự có gì ẩn khuất ở đây không biết? Chúng nữ đang theo dõi trận đấu, nghe kể về thằng cha của Hùng Tươm Tất, cũng rúng động chỗ háng à. Trên đời có người đàn ông như thế sao? Đến nữ nhân của con mình cũng chơi nốt à. Hắn có thật như cái lược kia nói không? Thật là muốn diện kiến một lần cho biết mặt.
Hùng Tươm Tất bị chính vật mình mang theo sỉ nhục trước bàn dân thiên hạả . Cngười Hùng Tươm Tất tỏa ra khí thế điên cuồngộ . Bmóng tay dài ra thêm một tất như móng vuốt. Dưới ánh nắng của bầu trời, bộ móng vuốt lấp lánh bén nhọn.
Điên cuồng thế này.
Trừ khi lời của cái Lược, đã đụng trúng vảy ngược.
"Giết, ta sẽ giết hết tất cả, haha"
Hắn biến thành quỷ rồi. Thoắt ẩn, thoắt hiện xung quanh người Trung Tình. Thân pháp di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn. Chỉ khoảng vài giây ngắn ngủi, đã thấy Trung Tình nằm bẹp dí xuống đất. Thanh kiếm của hắn vỡ tung từng mảnh. Mặt bị cào nát như bươm. Mười móng vuốt của Hùng Tươm Tất đâm thẳng vào tim của Trung Tình. Tên đó nhìn vẻ mặt đằng đẳng sát khí của đối thủ, ch.ết không nhắm mắt.
Giải quyết xong đối thủ, Hùng Tươm Tất thoắt ẩn, thoát hiện rồi biến về nơi nào đó. Hắn muốn chạy trốn hiện thực.
Một khu rừng nhỏ.
Cây to cây nhỏ. Thú to, thú nhỏ. Tất cả đều bị Hùng Tươm Tất rượt đuổi, chém nát bươm không ngừng nghỉ. Hắn cuồng loạn thật rồi.
Một lúc. Hắn thấy trước mặt, một thân ảnh lúc là một, lúc tách làm hai. Liền lao tới chém xối xả. Rồi gục trước mặt thân ảnh mờ ảo đó.
Khoa Phụ Song Nhân xuất hiện. Lại xách chim hắn bay đi, thở dài.
"Những kẻ lên tới đỉnh thí luyện lần này, đều là biến thái à. Sắp có biến gì chăng. Hùng Tươm Tất, cha hắn là ai chứ"
Là ai?
Là một kẻ sẽ xuất hiện sau này.