" Chuyện con Oanh! Mày tính là sao?" Ba hắn cũng không thèm nhìn hắn lấy một chút, ông ta kéo một ngụm thuốc thật sâu rồi mới chậm rãi thở ra, bộ dạng trầm ngâm suy tư vô cùng.
" Con nói! Con sẽ chịu trách nhiệm đến cùng! Con sẽ cưới Phương Oanh!" Nguyễn Văn Tân giữ thái độ cương quyết của mình.
" Rồi mày cưới con người ta về! mày lấy gì nuôi con gái người ta! Chẳng lẽ mày bắt con bé nuôi mày nữa à!" Ba hắng giọng có chút bực bội, rồi ném tàn thuốc ra ngoài sân.
" Làm cái gì cũng được! miễn sao có tiền là được!" Hắn biết lúc này cho dù trong đầu hắn có hàng trăm ý tưởng để kiếm tiền, nhưng vào thời đại này, những ý tưởng đó không có điều kiện để thực hiện, cho nên để giải quyết tình trạng trước mắt hắn chỉ có thể từng bước, từng bước một đi đường mà thôi.
" Vậy thì chiều nay mày theo tao qua nhà chú Hai Thích, bắt con lợn nhà bên đó về! rồi sang mai tranh thủ mổ sớm mang ra chợ bán!" Ba hắn trầm ngâm một chút rồi nói.
Vào những năm cuối bao cấp này một số chính sách kinh tế cũng được nới lỏng đôi chút, nhà nước cũng không có cấm cản việc mua bán giao thương kinh tế như những năm đầu. nhưng một số mặt hàng thiết yếu như lương thực, ngũ cốc, muối, đường, dầu thì vẫn quản rất là nghiêm. Còn các mặt hàng khác như thịt, rau, cá, trứng, sữa thì vẫn cho phép người dân hoạt động tổ chức mua bán, trao đổi.
Mà vì điều kiện kinh tế khó khăn, cho nên không phải ngày nào cũng họp chợ. Thường một tháng sẽ có hai ngày họp chợ là ngày 14 và 29 âm lịch hằng tháng. Còn vào những ngày cận tết thì sẽ được gọi là chợ tết bắt đầu từ ngày 20 tháng chạp cho đến 30 tháng chạp. Vừa vặn ngày mai chính là ngày 14 cũng là ngày họp chợ ở trên xã.
" Ba! Con biết rồi!" Nguyễn Văn Tân ngay lập tức đồng ý mà không tỏ ra một chút do dự nào cả.
Ba hắn ngày trước khi đi lính tham gia vào Giải Phóng Quân từng làm việc trong một cái lò mổ, cho nên cũng học được một tay giết heo. Sau này khi xuất ngũ về nhà làm kinh tế thì ông vẫn giữ cái nghề này, đi giết heo mướn cho nhà người ta kiếm một chút lòng heo cùng phí làm việc.
Mãi sau này khi chính sách kinh tế dần dần mở ra. Không phải nói chính xác hơn là gia đình không có tiền, quá túng thiếu nên làm liều. tự mổ heo rồi mang ra ngoài chợ đen bán. Sau này dần dần trở thành một cái nghề để kiếm thêm thu nhập. giàu có thì không có chứ kiếm thêm một vài đồng lẻ mua gạo, mua vải, dư ra một vài đồng phòng khi ốm đau thì vẫn có.
Hơn nữa làm nghề mổ heo, thịt ngon thì không có mà ăn chứ mấy cái phụ phẩm như huyết heo, gan heo, thú linh, cuống họng, phổi, mỡ tạp thì lại không thiếu. ít ra một tháng cả nhà hắn cũng có thể ăn thịt được 2 lần. so với nhiều gia đình khác vẫn còn tốt hơn đôi chút.
Nếu như gia đình hắn không có mâu thuẫn với xã đội trưởng hợp tác xã, được phân công mảnh đất màu mỡ hơn thì nhà hắn khá giả thì không thể chứ đủ ăn, đủ mặc thì vẫn ổn thỏa. chứ không đến mức thiếu ăn, thiếu mặc như lúc này.
Vì tối qua trời mưa, nước dâng lên khá cao cho nên rất nhiều ống trúm (công cụ bẫy lươn) bị ngập nước, cho nên một nữa lươn trong số đó đều bị ngợp, cho nên phải nhanh chóng xử lý trước khi số lươn này bị ươn.
Dưới bếp lúc này Phương Oang đang cùng mẹ hắn xử lý mấy con lươn ch.ết, nhìn sơ qua cũng gần 2 chục con to nhỏ khác nhau.
" hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi à! Sao mày dậy sớm thế!" Mẹ hắn nhìn thấy hắn bước xuống bếp thì liền âm dương quái khí nói.
" Nay lươn ch.ết nhiều vậy má!" Hắn giả vờ không nghe thấy những lời châm biếm của mẹ hắn liền ngồi xuống hỏi.
" Mày không thấy hay sao mà còn hỏi! không phải vì mày chuyện tối qua!" Cảm giác bản thân vừa nói quá lời bà liền nhìn về phía Phương Oanh đang sát tro lên người người mấy con Lươn (sát tro lên lươn có tác dụng chà nhớt trên người lươn)
Phương Oanh ngồi đó vẫn chăm chú làm công việc của mình vờ như không nghe thấy mẹ hắn nói cái gì.
Biết mình lỡ lời cho nên mẹ hắn có chút ngượng ngùng liền lấp ɭϊếʍƈ nói sang chuyện khác.
" ch.ết rồi cũng không sao? Coi như hôm nay mày có được bữa ăn ngon! Lát trời sáng mày chạy ra sau hè cắt vào cho tao mấy cây sả! lát nữa tao làm lươn xào sả ớt!"
" Mẹ làm hết nhiêu đây luôn à! Nhắm ăn có hết không?" Nguyễn Văn Tân chau mày hỏi.
" Nay ăn không hết thì mai ăn! Thôi lát nữa mày xuống ao ngắt một ít rau muống lát tao nấu tô canh chua!" Mẹ hắn không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái rồi chăm chú vào tiếp tục công việc của mình.
Vào những năm này cá, lươn, ếch cũng không thiếu, chỉ cần người có một chút tay nghề, chịu khó ban đêm đi đặt bẫy, đi cắm câu thì đồ ăn cũng không thiếu. cái mọi người thiếu ở đây chính là lương thực, là thịt, là hàng tiêu dùng. Vì những thứ kia dù có tiền trong tay cũng không thể mua được.
Tuy nói như thế, nhưng không phải bất kỳ chỗ nào cũng có cơ hội bắt những thứ kia, ví như ngoài xã, trên trấn. nhưng gia đình công chức, công nhân thì làm sao có khả năng ban ngày làm việc tại nhà máy, công xương, ban đêm đi làm bẫy bắt cá, bắt tôm.
Nhưng vào lúc này điều kiện kinh tế đất nước còn rất là khó khăn, đường xá giao thông lại không thuận tiện. muốn từ hợp tác xã đi ra ngoài thị trấn đoạn đường chỉ khoảng 20 km mà thôi. Nhưng cũng phải mất gần nửa ngày để di chuyển.
Cho nên những mặt hàng có thể tự do mua bán như thế này trong khu vực nông thôn thì dư thừa, nhưng lại khan hiếm trên thị trấn.
Nhìn thấy bộ dạng trầm ngâm, suy tư của Nguyễn Văn Tân, Phương Oanh lúc này mới lên tiếng.
" Anh Tân! Có chuyện gì hay sao?" Giọng Phương Oanh rất là nhẹ nhàng khiến cho hắn bừng tỉnh trong suy nghĩ.
" Anh đang tính làm sao để kiếm được tiền cưới em về làm vợ! chứ còn chuyện gì nữa!" Nguyễn Văn Tân mặt dày.
Ngay lập tức mặt Phương Oanh trở nên đỏ ửng vì xấu hổ.
" Thằng cha nhà mày! Biến ra ngoài kia! Tránh chỗ để tao làm!" Mẹ hắn ngồi ở phía sau lưng tức giận liền quát một tiếng.
Nguyễn Văn Tân chỉ có thể cười gượng một cái rồi chạy ra sau hè đi đánh răng rửa mặt.
Vào những năm này làm gì có kem đánh răng để mà dùng, có được cái bàn chải là mừng lắm rồi. một cái bàn chải đánh răng dùng 2 năm là còn ít chứ không phải như ngày nay cứ 3 4 tháng thì thay một lần.
Vì không có kem đánh răng cho nên mọi người trong cái thời đại này thường dùng muối hầm trộn với bột than tre để vệ sinh răng miệng. Tuy dùng hai nguyên liệu thô sơ như vậy, nhưng răng mọi người rất là chắc khỏe và trắng. chứ không như bây giờ sơ hở cái là răng ố vàng sơ hở cái là sâu răng.
Khi nãy hắn cũng không phải đang thả thính Phương Oanh, mà hắn thật sự đang suy nghĩ làm cách nào để kiếm tiền.
Vào thời đại này hàng hóa tiêu dùng rất là khan hiếm, nguyên nhân chủ yếu đầu tiên là do chính sách bao cấp đã không còn phù hợp với điều kiện phát triển kinh tế hiện tại.
Thứ hai là năng lực sản xuất kém, lượng cung không đủ cầu dẫn đến tình trạng khan hiếm vật tư tiêu dùng.
Thứ ba chính là hệ thống giao thông vận tải kém và do việc thành lập rất nhiều trạm kiểm soát cho nên hàng hóa trì trệ không được lưu thông một cách nhanh chóng.
Thứ tư chính là sự bất cập trong bộ máy quản lý của từng địa phương. Vì phía trên công bố chính sách không rõ ràng, hay không phù hợp với từng địa phương.
Thứ năm là một số kẻ tại địa phương đã lợi dụng chức quyền để mưu lợi làm ảnh hưởng đến đời sống của nhân dân.
Cho nên muốn kiếm tiền thì việc đầu tiên là phải vượt qua những rào cản tại địa phương, tìm ra con đường mới phù hợp với các chính sách hiện hành. Vừa có thể kiếm được tiền vừa không bị gán vào tội buôn lậu.