" Ba! Nếu như những lời thằng kia nói không sai! Thì rất nhanh cuối tháng 12 này! Nhà nước sẽ ban hành chính sách mới! chính sách mở cửa nền kinh tế! cho nên con quyết định trong thời gian này tích lũy một số tư nguyên, để một khi kinh tế mở ra! Mình có thể tìm thêm một số đường ra!" Nguyễn Văn Tân sau một lúc suy ngẫm rồi mới lên tiếng.
" Mày nói cái chó gì vậy! mày nói tiếng người cho tao xem nào?" Ba hắn xuất thân vốn không phải là nhà danh gia gì, là một người nửa chữ bẻ đôi còn không biết. cho nên khi hắn nói những từ hoa mỹ khó hiểu kia làm cho ba hắn tức giận vô cùng.
" Khụ! Khụ! Ý con là! Từ hôm nay! Con theo ban đêm đi đặt lươn, cắm câu kiêm thêm thu nhập nhập cho gia đinh! Kể từ ngày hôm nay! Con xin thề là sẽ chăm chỉ đi làm! Nuôi vợ nuôi con, chăm lo cho gia đình! Không đi chơi, nhậu nhẹt, cờ bạc nữa!"
" Con xin thề với trời! nếu con dám làm trái lời thề! Con sẽ bị trời đánh! !"
" Sẹt!"
" Ầm!"
Nguyễn Văn Tân vừa mới lớn tiếng thề thốt xong thì ngay lập tức bên ngoài ông trời đã gầm lên một tiếng rồi một tiếng sét vang trời đánh xuống.
Nguyễn Văn Tân mộng bức, mẹ hắn cũng mộng bức, cha hắn cũng mộng bức. cả căn nhà lá lụp xụp cũng mộng bức, toàn thể im đều im lặng, phía bên ngoài chỉ còn nghe tiếng gió thổi rào rào.
" Lộp! độp! lộp độp!"
Trên mái mái bắt đầu rơi xuống từng giọt mưa nặng hạt.
" Khụ! Khụ! Chỉ là trùng hợp! chỉ là trùng hợp!"
" Con xin thề một lần nữa! con mà có một lời dối gian nhất định sẽ bị trời đánh. . ."
" Ầm!"
" Đúng"
Hắn vừa nói dứt câu thì ông trời già trên kia dường như không có hắn mặt mũi, tiếp tục đánh một tia sét xuống. lần này cự ly có chút gần, dường như là bụi tre ở đầu làng.
Nguyễn Văn Tân định mở miệng thề thêm nhưng ba hắn đã lên tiếng ngăn lại.
" Thôi! Mày khỏi cần thề nữa! tao sợ lần này mày thể là thiên lôi đánh luôn cả tao! !"
" Hừ! mày nói được thì phải làm được! nếu mày còn dám dây dưa với lũ khốn nhà Tư Lang nữa! thì không cần ông trời đánh mày đâu! Tao là người sẽ đánh mày ch.ết trước.
Để lại một câu hăm dọa, ba hắn cũng ngay lập tức đi ra ngoài, mẹ hắn cũng định ở lại giúp thằng con trời đánh xử lý vết thương, nhưng khi thấy bên ngoài Phương Oanh trên tay cầm theo bông băng cùng thuốc đỏ thì bà ta cũng hiểu ý bước ra ngoài.
" Phương Oanh! Anh xin lỗi! anh thật sự là không có cố ý! Anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm! anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em! Anh xin hứa" Nguyễn Văn Tân khi thấy Phương Oanh bước vào thì ngay lập tức nắm lấy tay của nàng cầu xin tha thứ.
" Được rồi! em biết việc này cũng không phải do anh cố ý! Em không sao đâu! Anh lại đây! Để em băng bó vết thương cho!" giọng Phương Oanh rất là dịu hiền, đúng chuẩn mực một người phụ nữ công dung ngôn hạnh.
Hắn lúc này cũng không có ngại vết thương trên đầu mình vẫn còn đang chảy máu mà trực tiếp lao đến ôm chặt Phương Oanh vào lòng.
" Phương Oanh! Em hãy tin tưởng anh! Thật ra ngay từ rất lâu anh đã yêu em! Nhưng anh là một kẻ bất tài, một kẻ vô dụng! anh cảm thấy bản thân mình không xứng đáng với em!"
" Nhưng thật không ngờ! hôm nay! Anh đã làm chuyện có lỗi với em! Anh xin lỗi! nhưng anh hứa! kể từ ngày hôm nay! Anh sẽ thay đổi! anh sẽ đi kiếm tiền! anh sẽ chăm lo cho em! Một cuộc sống hạnh phúc!"
" Anh xin hứa! xin hứa! Chỉ cần anh còn một hơi thở! Anh nhất định sẽ mãi mãi chăm sóc em, yêu thương em! Biến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này!" giọng Nguyễn Văn Tân cực kỳ chân thành và khẩn thiết.
Phương Oanh bị Nguyễn Văn Tân ôm như thế, sắc mặt cũng có chút đỏ lên.
" Anh Tân! Đừng nói nữa! Dì đang bên ngoài nhìn chúng ta kìa!" Phương Oanh đỏ mặt không nói thành lời, nàng muốn thoát ra khỏi vòng tay của Nguyễn Văn Tân, nhưng nàng lúc này lại cảm nhận được hơi ấm truyền từ người đàn ông vừa làm hại cuộc đời của nàng. Đồng thời nàng cũng có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của người đàn ông kia. Thật chân thành và ấm áp. Phía bên ngoài mưa bắt đầu rơi xuống, mưa rả rích rơi đến hừng đông mới ngừng hẳn.
Sau cơn mưa thì trời lại sáng, khi ánh bình minh ló dạng cũng là ngày mới bắt đầu.
Nguyễn Văn Tân chậm rãi bò dậy sao cơn mê mang, toàn thân hắn khắp nơi đều là vết thương, đau không thể tả nổi. mà những vết thương kia đa phần là do mẹ hắn cùng ba hắn tạo nên. Mà cũng đáng đời cho hắn, khi dám cưỡng hϊế͙p͙ Phương Oanh. Bị đánh như vậy đã là còn nhẹ lắm rồi.
Nhìn lên căn phòng rách nát và tồi tàn, hắn chỉ khẻ thở dài một hơi.
" Xem ra nhiệm vụ trước mắt sẽ khó khăn lắm đây!" hắn thở ra một câu rồi bò xuống giường.
Toàn thân hắn đau đớn vô cùng, tuy đây chỉ là những vết thương ngoài da, nhưng sự đau đớn da thịt cũng không phải chuyện dễ chịu gì.
Lúc này cũng đã gần 5 giờ sáng, bên ngoài trời vẫn còn tối đen như như mực. nhưng trong căn nhà rách nát và tồi tàn này, hầu hết tất cả mọi người đều đã thức dậy làm việc rồi.
Phía ngoài bếp truyền ra tiếng lửa cháy tí tách, không cần đi xem cũng biết dưới bếp lúc này Phương Oanh đã dậy sớm nấu cơm cho cả gia đình rồi.
Vào những năm này, nói nấu cơm thật ra là nói cho sang mồm thôi. Chứ cái nồi cơm nấu ra có khác gì một nồi cám lợn đâu.
Theo trí nhớ của hắn kiếp trước cả đại gia đình hắn tất cả có 8 người nhưng khi nấu cơm thì chỉ đong đủ 1 cái lon gô (Lon sữa bột Guigoz tương đương 2 lon sữa ông thọ bây giờ). Một lon gạo, độn với bắp, củ mì, củ chuối, chuối xanh. nói chung bất kể thứ gì có thể ăn no bụng thì toàn bộ đều được cho vào nồi. Ở cái thời đại này được ăn no bụng mà mừng ba đời ba kiếp rồi, nói gì đến ăn ngon.
Lúc này dưới bếp, dưới ánh đèn dầu lờ mờ, Phương Oanh đang cố gắng làm thịt mấy con lươn ch.ết để làm đồ cho sáng nay.
Vì để cải thiện cuộc sống của gia đình cho nên ba hắn ngoài việc ban ngày làm việc trồng trọt theo kế hoạch của hợp tác xã thì vào ban đêm sẽ đi đặt lươn (đặt bẫy lươn) cắm câu để kiếm thêm một chút thu nhập cho gia đình.
Mỗi một đêm như vậy ba hắn thu được khoảng 5 kg lươn cùng 2 – 3 kg cá đồng, tính tổng ra một đêm kiếm được cũng chỉ gần được 10 đồng (lươn khoảng 1 đồng rưỡi/kg cá thì 2 đồng/kg) trong khi đó gạo bán trong cửa hàng lương thực đến 6 đồng/kg). nói chung một đêm vất cả ba hắn chỉ có thể kiếm đủ mua khoảng 1kg gạo, nếu dư ra một chút thì có thể mua thêm được một chút đường, muối gia vị.
Nói chung cuộc sống vào những năm này cực kỳ khốn khó, hàng hóa tiêu dùng khan hiếm dù cho có tiền cũng chưa chắc có hàng hóa để mua.
Nguyễn Văn Tân bước ra ngoài, thì nhìn thấy ba hắn đang ngồi trước cửa, từ trên xuống dưới ướt như chuột, trên tay cầm một điếu thuốc rê vẫn còn đang cháy dở, sắc mặt trầm ngâm nhìn ra bên ngoài.
" Ba! Sao không đi thay đồ! Không cần thận! bệnh nữa!" Nguyễn Văn Tân nhìn bộ dạng kia của ba hắn, trong lòng không nhịn được dân lên một cỗ chua xót.
Ba hắn vì cái nhà này làm quần quật như một con trâu, không ngơi, không nghỉ. Ban ngày thì làm việc ngoài đồng, ban đêm thì đi cắm câu, một ngày thời gian nghỉ ngơi của ông không quá 5 tiếng đồng hồ.
Thế mà hắn lại không biết suy nghĩ cho gia đình, lại một mực ăn chơi lêu lổng, báo cha, báo mẹ, báo anh chị em! Lúc này hắn nhìn thấy bộ dạng kia của ba hắn. lòng hắn trở nên quặn đau, khó chịu đến mức không thở nổi.