" Ầm!"
Cánh cửa một lần nữa bị đạp tung ra, ngay lập tức xông vào bên trong là một người đàn ông nhỏ con, gầy còm, trên tay còn cầm theo một cái ống Trúm được làm bằng thân cây nứa.
" Thằng khốn này! Thằng súc sinh! Sao mày! Sao mày dám làm ra chuyện tày trời như thế! Hôm nay! Hôm nay tao phải đánh ch.ết mày! Thằng chó! Thằng chó! Hôm nay tao phải đánh ch.ết mày!" người đàn ông giận dữ xông vào điên cuồng dùng ống trúm kia nện thẳng lên người hắn.
Nguyễn Văn Tân cứ đứng đó không hề né tránh, cũng không phản kháng, cứ đứng im đó chịu trận. vì hắn biết tất cả những điều này là lỗi của mình hắn gây nên, hắn phải chịu mọi hậu quả.
" Chú Ba! Đừng đánh nữa! đừng đánh nữa! chú đánh nữa anh Tân sẽ ch.ết mất!" lúc này Phương Oanh trong góc giường cũng không thể nhịn được nữa, một tay nàng giữ lấy chiếc mền rách để che đi thân thể của mình, một tay khác thì chắn trước người của hắn giọng nói khẩn thiết, bi thương đến vô cùng.
" Tao không có thằng con khốn nạn như mày! Đi! Đi mang nó lên xã đội! dù nó có bị xử bắn! tao cũng chịu! đi! Đi! Mang nó đi!" Ba hắn tức giận tiến đến định nắm tóc hắn kéo đi nhưng ngay lập tức đã bị mẹ hắn chặn lại.
" Ông Ba! Ông điên rồi! nó là con trai của ông đó!" Mẹ hắn tức giận quát lớn.
" Thì sao chứ! Nó làm như vậy với con Oanh! Làm sao tôi có thể đối diện được với anh Lâm chứ! Làm sao tôi có mặt mũi nào nhìn mặt anh Lâm chứ!"
" Ầm!"
Ba hắn tức giận cũng gào lên rồi trực tiếp ném mạnh cái ống trúm bằng nứa kia vào góc tường phát ra tiếng chói tai. ống trúm bị vỡ toác ra tan tành thành từng nhiều khối, mũi giun đất thối rữa bốc mùi khắp căn phòng.
p/s: Giun đất mà mồi dụ lươn.
" Trời ơi! Sao tôi khổ thế này! Tôi đúng là tạo nghiệt má" Mẹ hắn ngồi sụp xuống dưới sàn khóc lớn.
" Ba mẹ! con xin lỗi! con đã biết lỗi của con rồi!" Nguyễn Văn Tân mặc kệ những vết thương trên người một mực quỳ xuống trước mặt hai người mà xin lỗi.
" Mày lúc này biết lỗi thì có ích gì! Chuyện ngày hôm nay! Tao nhất định sẽ không bao che cho mày! Mày vào tù hay bị xử bắn! tao cũng mặc kệ! coi như tao chưa từng sinh ra một đứa con bất hiếu như mày!" nói xong ba hắn tiện tay cầm luôn cái đèn pin bên hông ném thẳng lên đầu của hắn.
" Cộp!"
Một tiếng chát chúa vang lên, đầu của hắn bị ném trúng, máu từ trên đầu chảy xuống lăn dài xuống khóe mắt, cảnh tượng kinh khủng vô cùng.
" Ông Ba! Ông điên rồi! nó là con trai của ông đấy!" Mẹ hắn gào lên rồi ngay lập tức lao đến ôm lấy hắn. nhưng hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, mặc kệ cho vết thương trên đầu không ngừng chảy máu.
" Tôi không có đứa con như nó! Dù hôm nay nó có ch.ết thì tôi vẫn còn 4 đứa!" Tuy lúc này ba hắn vẫn còn tức giận nhưng giọng điệu cũng đã giảm xuống mấy phần.
" Ông Ba! Tuy biết việc thằng Hai nó làm là không đúng! Nhưng nó vẫn là con tôi! Tôi không thể để ông tự tay giết nó trước mắt mình!" Mẹ hắn gào lên đau đớn vô cùng.
" Ba! Con biết con đã sai rồi! nhưng con cũng không thể trốn tránh! Con sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm!" Nguyễn Văn Tân quỳ xuống trước mặt ba hắng giọng nói trở nên cương nghị vô cùng.
" Mày biết sai! Thì làm được gì! Mày có thể trả lại đời con gái cho Phương Oanh không? Hả!" Ba hắn tức giận, muốn tìm thêm cái gì đó để tiếp tục nện lên người hắn. nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy được vật thêm được vật gì khác cả.
" Con! Con sẽ cưới Phương Oanh! Con sẽ cho Phương Oanh một cuộc sống hạnh phúc!" Nguyễn Văn Tân nhìn Phương Oanh bằng một ánh mắt trân trọng và thâm tình.
" Mày! Mày! Làm được cái đách chó gì mà đòi lo cho con gái người ta! Hả! ngay cả bản thân mày còn lo cho mày không xong! Thì mày còn lo được cho ai!" Ba hắn lại mắng lớn.
Ba hắn nói như thế quả thật không sai chút nào ngay cả bản thân hắn còn chưa tự lo cho bản thân được thì nói gì đến việc chăm lo cho người khác.
Nhưng đó là chuyện trước kia! Nhưng lúc này hắn đã được sống lại một đời! hắn đã không còn là một tên vô công rồi nghề, một tên du thủ du thực chỉ biết ăn nhậu, cờ bạc, gái gú. Mà chính là một gã đàn ông đã từng làm qua hàng trăm nghề để mưu sinh, là một nhà mạnh thường quân đã giúp xóa đói giảm nghèo cho hàng trăm hộ gia đình đình. Thậm chí hắn còn xây dựng quy mô với hình thức hợp tác xã, xây dựng thương hiệu sản phẩm nông nghiệp cho địa phương. Vào năm 2024 hắn còn được tuyên dương là doanh nhân thành đạt có đóng góp lớn cho sự phát triển của địa phương.
" Ông Ba! Thằng Hai nó nói đúng! Chuyện cũng đã rồi! giờ có làm lớn chuyện cũng không làm được gì hơn! Chẳng lẽ ông muốn danh tiếng của con Oanh bị bôi xấu! như vậy ông còn mặt mũi nào khi mặt lại anh Ba Lâm chứ!" Mẹ hắn đã nghĩ ra lối thoát cho cả hai bên liền thấp giọng ủng hộ.
Phương Oanh nghe nói như thế thì cũng đỏ mặt không nói, cô nàng vội gom quần áo của mình rồi vội chạy ra bên ngoài, nàng muốn thay quần áo! Nàng không thể tiếp tục dùng cái chăn rách kia để che lấy tấm thân của mình nữa.
Nàng vừa chạy ra ngoài đã nhìn thấy bốn ánh mắt đang nhìn chăm chú vào nàng. Đó chính là 4 đứa em trai của hắn.
" Chị Oanh! Chị có bị làm sao không?" Người lên tiếng đầu tiên đó chính em gái thứ ba tên là Tuyết! những tên gọi thường ở nhà là Bé – chị Ba Bé năm nay chỉ mới 18 tuổi mà thôi.
Người thứ tư tên là Tiến, vì dáng người nhỏ con lại gầy còm nên tên thường gọi là Tèo – Tư Tèo năm nay 16 tuổi.
Người thứ Nam tên là Tuấn, trái ngược với anh tư của mình Tuấn có vóc người khá cao lớn nên gọi là Nhòng – Năm Nhòng năm nay 14 tuổi.
Và cuối cùng là em út tên là Thanh tên thường gọi ở nhà là Gái năm nay chỉ mới 12 tuổi mà thôi.
" Bé! Chị không sao! Trễ rồi! mọi người về phòng ngủ đi!" Phương Oanh vội chạy ra sau hè để mặc quần áo.
Phía trong này không khí trong căn phòng vẫn rất là căng thẳng, Nguyễn Vân Tân vẫn còn quỳ ở đó, máu từ trên đầu hắn chảy xuống một lúc càng nhiều, đỏ thẫm cả một vùng.
" Tao hỏi mày! Mày cưới con Oanh về! mày làm cái gì để mày nuôi nó! Nếu mày không trả lời được thì mày đừng nghĩ đến việc hại đời con bé! Tao sẽ tống mày vào tù! Cho mà ở trong đó mọt gọng!" Ba hắn lúc này thái độ cũng đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Nếu như hắn nhớ không lầm thì cái đêm hắn nhân lúc uống rượu say rồi cưỡng hϊế͙p͙ Phương Oanh là khoảng cuối tháng 11 năm 86. Như vậy chỉ còn khoảng chưa đầy 1 tháng nữa Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh thực hiện chính sách cải cách kinh tế, xóa bỏ chính sách Bao Cấp của hiện tại.
Một khi chính sách mới kinh tế mở ra thì các hoạt động kinh tế, thương mại sẽ không còn bị cấm đoán như trước. chính sách được nới lỏng đó chính là cơ hội rất tốt để hắn có thể lập nghiệp và nuôi sống gia đình, bảo vệ những người mà hắn yêu thương nhất.
Thế nhưng vào lúc này chính sách vẫn còn chưa mở, người dân vẫn còn phải phụ thuộc khá nhiều vào Hợp Tác Xã và cửa hàng mậu dịch quốc doanh
p/s: Cửa hàng mậu dịch quốc doanh là tên gọi chung cho tất cả các cửa hàng do nhà nước quản lý và phân phối các nhu yếu phẩm chủ yếu là lương thực, dầu hỏa, bách hóa, gia dụng.