" Mẹ mày! Hai Tân! Mày có còn là một thằng đàn ông không hả! mày có còn là con người không hả!" Trong cơn mơ hồ Nguyễn Văn Tân đầu óc có chút hỗn loạn, hắn nghe thấy có ai đó đang mắng chửi hắn. cái giọng nói kia thập phần quen thuộc! quen thuộc đến mức cả đời này hắn không thể nào quên được.

Cái giọng mắng người này chính là giọng của mẹ hắn. Nhưng mẹ hắn đã qua đời hơn 10 năm về trước rồi mà! Tại sao? Tại sao hắn có thể nghe thấy được!

" Chẳng lẽ đây được gọi là hồi quang phản chiếu của người sắp ch.ết hay sao?"

" À! Đúng rồi! mình bị ung thư máu giai đoạn cuối rồi mà! Chắc trước khi ch.ết ông trời cho mình nghe thấy tiếng của mẹ một lần nữa!"

Không hiểu tại sao từ trong hốc mắt của Nguyễn Văn Tân lại chậm rãi chảy xuống hai giọt nước mắt.

" Khóc! Mày khóc cái gì? Cái thằng trời đánh thánh giật nhà mày! Tao mà biết mày là một thằng khốn nạn như vậy! thì tao thà đẻ ra trứng vịt ăn còn sướng hơn!" Bên tai hắn lại truyền ra tiếng mắng chửi thậm tệ.

" Chát! Chát! Chát!"

Liên tiếp mấy cây roi tầm vông quất thật mạnh lên người hắn phát ra những tiếng chát chúa xé da xé thịt.

" Ahhh!"

Nguyễn Văn Tân hét lên từng tiếng bi thống thảm thiết đến cực độ.

" Ahhh! Đừng đánh! Đừng đánh! Đau! Đau! Đây không phải là hồi quang phản chiếu hay sao chân thật thế!" Nguyễn Văn Tân bị đánh đau đến mức không thể phân biệt được đâu giữa mơ và hiện thực.

Hắn vội mở mắt thì ngay lập tức phát hiện một thân ảnh quen thuộc đang cầm cây roi tầm vông không ngừng quất thẳng tay lên người hắn. khi nhìn sang bên cạnh hắn lại thấy một cô gái đang nằm co rút vào trong góc giường, thân trên cô gái đã bị lộ ra non nửa da thịt trắng như tuyết. lại đang dùng một chiếc chăn cũ rách nát che lấy phần thân thể còn lại của mình với nét mặt bi thống đến cùng cực.

" Ahhhh!"

" Đây là! Đây là! Đây là!" Nguyễn Văn Tân hai mắt trợn tròn, tay run rẩy chỉ vào cô gái đang nép mình trong góc kia.

" Phương Oanh! Phương Oanh! Là em sao! Là em sao?" Nguyễn Văn Tân giọng có chút run rẩy dường như không tin vào những gì trước mắt.

" Hai Tân! Mày đang phát điên gì đó! Mày là một thằng súc sinh, trời đánh thánh vật mày đi!" Người phụ nữ kia lại không ngừng quất những đòn thật đau lên tấm lưng trần của hắn. nhưng lúc này Nguyễn Văn Tân toàn bộ tinh thần đều tập trung lên người cô gái kia.

" Phương Oanh! Là em sao! Là em sao? Anh xin lỗi! là lỗi của anh! Anh đã không chăm sóc tốt cho mẹ con em! Anh! Anh hối hận lắm! anh hối hận lắm!" Nguyễn Văn Tân bi thương nói.

" Hai Tân! Mày đang nói mê sảng gì đó! May uống rượu! uống đến điên rồi à!" Với thái độ bất thường này của Nguyễn Văn Tân, người phụ nữ kia cũng dừng tay lại sắc mặt hốt hoảng nhìn hắn.

Mà lúc này cô gái trong góc giường kia cũng ngẩng đầu lên với đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm hắn.

" Phương Oanh! Là lỗi của anh! Anh không nên để hai mẹ con em đi một mình! Là lỗi của anh! Phương Oanh! Có phải anh sắp ch.ết rồi không? Đúng! Chỉ có ch.ết ai mới có thể đoàn tụ cùng hai mẹ con em!" Nguyễn Văn Tân chậm rãi bước đến, hắn định ngồi xuống ôm lấy cô gái kia nhưng đã bị cây roi tầm vông của mẹ hắn cản lại.

" Hai Tân! Mày đang nói điên gì thế? Mày uống rượu riết mày bị ngu rồi à!" Mẹ hắn lại gào lên.

Tiếng gào kia khẩn thiết thảm thương vô cùng khiến cho đầu óc có chút mụ mị của hắn có một chút gì đó thanh tỉnh.

Giờ phút này, toàn thân trên dưới của hắn toàn bộ đều truyền đến cảm giác đau đớn khó tả đến tột độ, đặc biệt là phía sau lưng của hắn không ngừng truyền đến cảm giác đau rát giống như vừa bị ai đó lột da lưng.

" Đây là. . . đây là. . . ?" Nguyễn Văn Tân lắp bắp nói không thành lời.

Nhìn căn phòng rách nát, tồi tàn trước mắt, Nguyễn Văn Tân cố gắng dùng đôi bàn tay đang run rẩy của mình chà xát lên đôi mắt để giúp bản thân thanh tỉnh hơn. Vì tình cảnh trước mắt hắn không thể nào tin nổi.

Căn phòng củ nát này chính là phòng của hắn! còn cô gái trước mắt kia chính là vợ của hắn! nhưng cả hai không đến với nhau vì tình yêu! Cũng không phải vì gia đình hai bên sắp đặt, cưới hỏi. mà chính là vì trong lúc hắn say rượu đã cưỡng hϊế͙p͙ con gái nhà người ta.

" Mày giả điên cái gì đó! Hôm nay! Tao phải đánh ch.ết mày! Tao phải đánh ch.ết mày! Mày làm ra chuyện như vầy! tao phải ăn nói làm sao với chú Ba đây! Hả! tao phải làm sao đây!" Mẹ hắn lại không ngừng dùng chiếc roi tầm vông kia quất thẳng lên tấm lưng trần của hắn.

Phương Oanh chính là con gái của một đồng đội của ba hắn, vào năm 1975. Trong trận chiến cuối cùng vào ngày 18/4/1975 khi bộ đội giải phóng tổng lực tấn công vào cánh cửa thép phía đông để tiến về Sài Gòn. Thì người đồng đội kia đã hy sinh, trước khi lâm chung người đồng đội kia đã phó thác Phương Oanh cho ba hắn chăm sóc. Cứ như thế Phương Oanh trở thành một thành viên trong gia đình của hắn.

Phương Oanh càng lớn lại càng trở nên xinh đẹp. lại là trẻ mồ côi sống phải nương nhờ vào sắc mặt của người khác cho nên Phương Oanh từ nhỏ vốn rất đã nghe lời, lại còn là một cô gái chăm chỉ, thạo việc nhà. Hơn nữa Phương Oanh tay rất khéo nên mấy tháng trước còn được tuyển dụng đưa vào trong xưởng may mới mở ở thị trấn làm việc mới mức lương 45 đồng một tháng.

Còn hắn thì sao? Chính là một tên ăn chơi lêu lổng, thường xuyên tụ tập, uống rượu, đánh bài. Là một tên biếng ăn, lười làm, báo cha, báo mẹ, báo luôn cả anh chị em.

Ở kiếp trước, Phương Oanh vì lo lắng cho danh tiếng của gia đình hắn, đồng thời cũng vì bản thân đã mang thai, cho nên nàng dù không muốn cũng phải lấy một tên khốn nạn như hắn làm chồng.

Có được vợ đẹp, con ngoan, sống trong phúc mà không biết hưởng phúc. Từ khi cưới Phương Oanh làm vợ hắn càng lao vào các cuộc ăn chơi, cờ bạc, rượu chè, gái gú tứ đổ tường không thiếu món nào.

Để rồi trong một ngày mưa năm đó cả vợ con hắn đang chạy xe đạp trên đường trở về nhà thì bị một chiếc xe Than (xe có động cơ chạy bằng than đá rất thịnh hành vào những năm 1980) mất lái đâm thẳng vào hai mẹ con. Mà lúc đó trong bụng của Phương Oanh còn có đứa con thứ hai của hắn.

Sau cái ch.ết của vợ hắn đã thức tỉnh, nhưng tất cả đã quá muộn vợ con đã không còn, gia đình người thân cũng vì những hành động ngông cuồng, ngu xuẩn của hắn mà đã không còn nhìn mặt hắn nữa. hắn đau đớn đến tột độ, thậm chí nhiều lần hắn nghĩ đến cái ch.ết. nhưng đối với một kẻ cặn bã như hắn cái ch.ết quá đơn giản, quá nhẹ nhàng.

Cho nên sau khi vượt qua nỗi đau hắn toàn tâm toàn lực làm ăn, từ một tên cặn bã trong xã hội, hắn điên cuồng làm việc, điên cuồng học tập. hắn nếu đã thiếu nợ đời quá nhiều thì hắn phải tích cực làm việc để trả nợ đời để chứng minh. Không phải là một tên vô dụng, không phải là một tên cặn bã, để bù đắp cho người thân, gia đình bạn bè. Cuối cùng hắn đã làm được, nhưng người cần bù đắp chính là vợ con hắn thì hắn không thể làm được gì cho bọn họ.

Thật không ngờ, ngay thời điểm hắn nhắm mắt xui tai, ông trời đã cho hắn sống lại một lần nữa, một nữa để hắn có thể làm lại cuộc đời, một lần nữa để hắn có thể yêu thương và trân trọng vợ con. Một lần nữa để hắn có thể bù đắp lại những hối tiếc mà hắn đã gây ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện