Cơm sáng mọi người cũng ăn không quá nhiều, chủ yếu là ăn cho chắc bụng rồi lát nữa còn phải ra đồng làm việc, cho nên định lượng khẩu phần ăn của mỗi người là có giới hạn. Ông già hắn thì được 2 chén, mẹ hắn cùng hắn cùng thằng Tư Tèo, Năm Nhòng thì được một chén rưỡi, số còn lại thì mỗi người một chén.

Nếu ăn không đủ no thì cứ độn thêm rau, thêm củ mì, củ chuối vào. Dù sao đi chăng nữa ăn mấy thứ này cũng không có bao nhiêu chất dinh dưỡng, ăn vào cho chắc ruột, tạo cảm giác no bụng mà thôi.

Nhưng hôm nay lại khác, Nguyễn Văn Tân lần đầu tiên trổ tài nấu nướng, những món ăn hắn làm ra tất cả đều ngon đến xoắn cả lưỡi. đặc biệt là món Lươn chiên càng ăn càng thèm, ăn một miếng lại muốn thêm một miếng nữa. nhưng mỗi người đã được định lượng mỗi người một con, ăn hết phần của mình chỉ có thể ngước nhìn người khác ăn mà thôi.

" Anh Hai! Lươn này! Anh làm sao mà ngon quá dzậy! còn ngon hơn cả má làm luôn!" Gái Út vừa mới ăn xong phần lươn của mình, ánh mắt vẫn còn thòm thèm nhìn chằm chằm vào nữa khúc lươn trong chén của Phương Oanh.

" Muốn ăn thì chiều nay tụi mày đi đào trùng đi! Tao làm thêm mấy cái ống trúm!" Nguyễn Văn Tân không đoái hoài gì đến ánh mắt thèm khát của em gái là trực tiếp gắp khối lươn trong chén của mình sang cho Phương Oanh.

" Phương Oanh! Em ăn đi! Cái này là anh cất công chuẩn bị cho em đó! Ngon không?"

" Ngày mai em trở lại thị trấn phải không! Mai trước khi đi! Anh làm cho em một ít để ăn dần!" Nguyễn Văn Tân ân cần hỏi hang chăm sóc Phương Oanh trước mặt tất cả mọi người mà không một chút ngượng ngùng nào cả.

Chỉ có Phương Oanh là sắc mặt đỏ rực vì quá xấu hổ.

" Khụ Khụ! Oanh! Chiều mai con đi lên trấn cùng vớn con Lùn à!" Ông già hắn khẽ ho khan một tiếng để giảm bớt mấy phần ngượng ngùng rồi hỏi.

Phương Oanh từ hơn tháng trước đã được nhận vào xưởng may ở trên thị trấn, mà trong xóm ngoài Phương Oanh ra thì còn có con Lùn nhà Hai Thích cũng được nhận vào làm! Hơn nữa cả hai còn ở cùng ký túc xá trong công xưởng. Cho nên mỗi khi đi đi về về cả hai thường đi cùng nhau.

" Dạ!" Phương Oanh đỏ mặt trả lời.

" Trong nhà còn 5kg gạo! mai con đi nhớ mang theo! À đúng rồi! mai nhà làm heo, trước khi đi lấy một miếng mỡ heo thắng lấy tóp mỡ! lên trên trấn muốn xào nấu gì thì cũng có cái mà dùng!" Ba hắn tiếp tục nói.

" Dạ! Chú Ba! Không cần đâu! Trên đó con cũng còn không ít gạo, mai đi mang theo một ít củ mì với mấy trái bầu là được rồi!" Phương Oanh làm sao mà dám nhận khi biết trong khạp gạo lúc này chỉ còn có hơn 5kg. đó là số lương thực còn sót lại cuối cùng của cái nhà này. Nàng mà lấy đi thì mọi người ở lại chỉ có nước ăn mì hấp đến cuối tháng mà thôi. Thậm chí ngay cả củ mì còn không có mà ăn.

" Phương Oanh! Ba anh nói sao thì em nghe vậy đi! Dù sao mai anh cũng lên trấn họp chợ mà! Nhà hết gạo, mai đi chợ đen mua là được! em yên tâm! Em gầy như thế kia! Phải ăn cho thật nhiều vào, phải bồi dưỡng thân thể cho thật tốt! phải có da có thịt một chút! Như vậy trông mới đẹp!" Nguyễn Văn Tân quan tâm nói. Mà những lời quan tâm của hắn nghe qua lại có chút tà ác, có chút biến thái.

" Ba! Ba thấy món Lươn này như thế nào? Được không?" Nguyễn Văn Tân sau khi trêu chọc Phương Oanh xong quay đầu sang hỏi thăm ông già của hắn.

" Ngon! Ngon! Từ trước đến giờ tao chưa từng ăn qua món ngon như thế này! Thậm chí ngày trước tao đi ở đợ cho người ta! Cũng chưa từng ăn được món ngon như thế này! Mày học từ chỗ vậy!" Ông già hắn lúc này khen tấm tắc.

Ông già hắn tên là Nguyễn Văn Ba tên gốc ở huyện Đức Phổ tỉnh Nghĩa Bình nay là thuộc tỉnh Quảng Ngãi. Vì gia đình đông con, lại trong những năm loạn lạc của chiến tranh, cho nên từ nhỏ ba hắn đã bị lưu lạc xuống Biên Hòa rồi đi ở đợ cho mấy chủ người Hoa ở khu vực Chợ Mới – Biên Hòa.

Sau này thì tham gia vào lực lượng Giải Phóng Miền Nam Việt Nam, cùng ba của Phương Oanh tham gia chiến đấu cho đến khi hòa bình đất nước thống nhất.

Mà trong những năm gian khổ và khốn khó này thì rất có thể trong đoạn thời gian ba hắn ở đở cho phú thương người Hoa kia là đoạn thời gian ăn uống tốt nhất, ngon nhất vì ông già hắn làm việc trong bếp, còn được truyền nghề làm đầu bếp.

Nhưng ngày hôm nay ông già hắn lại nói món lươn chiên này của hắn là món ngon nhất mà từ trước đến nay ông từng ăn. Như vậy món Lươn này đã được ông già hắn công nhận. Nguyễn Văn Tân trong nội tâm kích động không thôi.

" Ba nếu con là Lươn khô này bán cho người ta! Người ta có mua không?" Nguyễn Văn Tân dò hỏi.

" Mày tính làm cái gì?" Ba hắn đang ăn lại nghe Nguyễn Văn Tân nói liền bỏ đũa xuống nghiêm túc hỏi.

" Thì con tính! Cũng sắp tết rồi! nên định làm Lươn Khô này đem lên thị trấn bán! Ba thấy sao? Ổn không?" Nguyễn Văn Tân giọng có chút rụt rè.

" Cái này mày có thể làm khô được à! Tao tưởng nó chỉ ướp ăn tươi chứ?" Ông già hắn có chút kinh ngạc hỏi.

" Được! cái này mới ướp! gia vị chưa có thấm! nên ăn không ngon mấy! chỉ đạt 6 phần mà thôi! Muốn ăn ngon nhất phải phơi một nắng mới được! nhưng hiện tại mình cũng không có đồ bảo quản cho nên chỉ có thể đem phơi khô mới có thể giữ được lâu!" Nguyễn Văn Tân suy ngẫm một chút rồi nói.

" Được! nếu mày thấy được thì làm đi! Dù sao mày cũng lớn rồi! chuyện của mày tao cũng không muốn quản nữa! chỉ cần mày đừng đi ăn chơi nữa! chí thú làm ăn! Thì tao có ch.ết cũng ngầm cười!" Ba hắn khẽ thở ra một hơi rồi nói. Nhưng trong ánh mắt già cỗi của ba hắn lại hiện ra sự quyết tuyệt, cũng có chúng chờ mong.

Cả nhà cứ như thế tiếp tục ăn cơm, vì đã chừa khẩu phần ăn cho mẹ hắn rồi. cho nên cả nhà 7 người ăn một mực sạch sẽ nồi cơm cùng thức ăn trên bàn mới chịu buôn đũa xuống.

Ăn cơm xong ba hắn cũng không có nghỉ ngơi mà đã trực tiếp vác cây cuốc ra ngoài đồng, Công việc ngoài đồng cũng không ít, cho nên ông già hắn cũng không có quá nhiều thời gian rảnh trong ngày để nghỉ ngơi.

Ba hắn vừa đi thì thằng em thứ tư là Tư Tèo chạy đến hỏi

" Anh Hai! Anh định làm cái món lươn kia để bán hả! có được không? Người ta có mua không?" Trong năm anh em thì thằng Tư Tèo này khéo tay và cũng là người chịu khó nhất. Mấy cái vật dụng trong nhà như giỏ tre, rổ tre, lồng gà, ống trúm đều một tay nó làm.

" Ừ! Tao tính như vậy! chứ nhà mình nghèo quá, không kiếm chút đường ra! Chẳng lẻ mày muốn nghèo hoài!" Nguyễn Văn Tân thở ra một hơi rồi nói.

" Mày với thằng Năm đi chặt nứa làm ống trúm đi! Tao làm trước hai chục ký lươn khô để xem tình hình như thế nào rồi mới tính tiếp! chứ làm một lúc nhiều quá không ai mua thì chỉ có thể ăn cho hết!" Nguyễn Văn Tân suy ngẫm một chút rồi nói.

Tư Tèo há miệng định nói cái gì đó thì Nguyễn Văn Tân đã chen lời vào.

" Anh em trong nhà! Tao cũng không để cho tụi mày chịu thiệt! nếu bán được hàng! Tao mày thằng năm chia à kêu con Ba nữa!" Nguyễn Văn Tân nói.

" Ah! Được! em đi liền!" Tư Tèo ngay lập tức chạy vào trong nhà tìm thằng Năm Nhòng đang ɭϊếʍƈ chảo chiên lươn trong bếp. rồi một lúc sau hai thằng xác theo cưa, rựa đi lên núi chặt nứa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện