Cả một đại gia đình đến 8 người, thì 2 quả trứng kia nếu làm trứng chiên thì chỉ có nước để ngửi thôi chứ bao nhiêu đó còn không đủ nhét kẽ răng. Cho nên Nguyễn Văn Tân không có làm món trứng chiên, mà làm món Bầu Xúc Hột Gà (bầu xào trứng)
Nguyễn Văn Tân rất là thành thạo, đầu tiên hắn lại cho một muỗng mỡ đông vào, đợi cho mỡ heo tan ra thì cũng là lúc hắn cho một ít gốc hành vào, phi lên cho thơm rồi mới cho bầu đã thái nhỏ thành từng khúc chừng đầu ngón tay vào. Xào qua xào lại cho đến khi bầu vừa chín tới.
Lúc này hắn vừa vặn thêm vào một chút gia vị, chủ yếu là một chút muối và một ít nước mắm còn đường và mì chính (bột ngọt) thì nó vẫn là một thứ gia vị rất là xa xỉ trong những năm này, hầu như trong nấu ăn hằng ngày ít ai dùng đến vì nó rất đắt và quý giá.
Sau khi bầu xào vừa chín tới Nguyễn Văn Tân liền đập 2 quả trứng gà vào rồi xào đều tay cho đến khi trứng gà áo hết lên vỏ ngoài của bầu mới thôi.
Nói thì lâu nhưng quá trình lại rất nhanh, từ lúc xào bầu cho đến lúc hoàn thành cũng chưa tới 5 phút. Sau khi bầu chín Nguyễn Văn Tân còn cho vào một chút là hành cùng một ít hạt tiêu để tăng thêm một chút màu sắc, một chút hương vị.
Lúc này phía bên kia bếp hầm xương lươn cũng đã sôi, nước ngọt từ trong xương lươn cũng đã hầm ra, cho nên sau khi dùng muôi vớt bọt thì Nguyễn Văn Tân ngay lập tức cho mướp hương cùng bông mướp vào, rồi đợi cho đến khi nồi canh sôi lại rồi hắn mới nêm nếm thêm một chút muối, một chút hạt tiêu, một chút lá quế cùng hành ngò.
Phía bên cạnh Phương Oanh nhìn những động tác nước chảy mây trôi của Nguyễn Văn Tân, cô nàng nhìn cũng muốn ngoác cả mồm, đặc biệt sau khi ngửi được những mùi hương nồng nàm, thơm lừng kia khiến cho cái bụng nhỏ của nàng không ngừng phát ra từng tiếng gọi thanh thúy và đơn thuần nhất.
" Có phải đói rồi hay không? Ha ha ha! Em ra ngoài lấy cho anh mớ lươn kia đi! Chắc này giờ cũng thấm gia vị rồi đó!" Nguyễn Văn Tân nhìn Phương Oanh bằng một ánh mắt thâm tình và trìu mến.
" Ách! Em đi liền!" Phương Oanh có chút ngượng ngùng rồi vội chạy ra ngoài.
Lươn sau khi được làm sạch và ướp gia vị hơn nửa tiếng, gia vị đến lúc này cũng được xem là khá thấm, cũng đã có thể mang đi nướng hoặc chiên. Nhưng để đạt được hương vị tốt nhất thì phải đi phơi nắng một ngày.
Ở kiếp trước thứ Lươn phơi một nắng này được gọi là Lươn Một Nắng, là một trong những sản phẩm chiến lược và được tiêu thụ nhiều nhất.
Nhưng vào thời điểm hiện tại muốn sản xuất đại trà thứ Lươn Một Nắng này là điều hoàn toàn không thể, không phải làm không được Lươn Một Nắng mà chính là cho dù có làm được đi chăng nữa thì cũng không thể bảo quản được.
Muốn bảo quản Lươn Một Nắng thì sau khi phơi nắng xong sẽ được cho vào túi nilon rồi đóng gói, ép chân không và được bảo quản trong kho lạnh với nhiệt độ âm 10 độ C. Chỉ khi làm như vậy mới có thể đảm bảo được chất lượng và hương vị của đặc sản Lươn Một Nắng này mà thôi.
Lươn đã được tẩm ướp gia vị vừa ăn, chỉ cần cho lên chảo dầu chiên vàng đều trong vòng 5 phút là có thể sử dụng được ngay. Nguyễn Văn Tân vô cùng thành thạo cho Lươn vào chảo dầu rồi chiên trong lửa nhỏ. Chẳng mấy chốc một mùi hương nồng nàn truyền khắp cả gian bến rồi ngay sau đó lan ra khắp cả căn nhà.
Mấy đứa em của Nguyễn Văn Tân đang còn say nồng trong giấc ngủ cũng bị mùi thức ăn thơm nồng nàn này đánh thức. cả một đám vội nhảy xuống giường chân không kịp xỏ dép cứ như thế chạy xồng xộc xuống bếp.
" Má! Sáng nay má nấu cái gì mà thơm thế!" Gái Út nhanh chân chạy vào trong bếp đầu tiên, cô nhóc vừa chạy vào trong bếp liền ngay lập tức sững người lại vì người đang nấu nướng trong bếp không phải mẹ nàng mà chính là ông anh hai trời đánh thánh vật của nàng.
" Anh Hai! Má đâu!" Gái Út nhìn ông anh hai của mình lắp bắp hỏi.
" Má đi qua nhà bà Hai Thích mua heo rồi! sáng mai làm Heo! Đi chợ sớm!" Nguyễn Văn Tân không quay đầu lại nhìn tiếp tục chăm chú chiên lươn.
" Ah! Mai làm heo! Ahhh! Mai có cháo lòng ăn rồi! ha ha ha! Mà anh Hai! Anh đang làm gì đó! Có ngon không! Sao mà thơm quá dzậy!" Con bé mới 12 tuổi, mà con nít ở cái tuổi này vốn tham ăn, đặc biệt trong những năm tháng thiếu thốn như thế này thì cơ hội để được ăn thịt hầu như rất hiếm.
" ăn cái gì mà ăn! Mày suốt ngày chỉ biết ăn! Nhanh đi rửa mặt đi! Ke chảy ướt hết mặt rồi kìa!" Nguyễn Văn Tân quay đầu lườm cô em út một cái rồi tiếp tục công việc của mình.
Mà phía đằng sau Ba Bé, Từ Ròm, Năm Nhòng cũng một mực nhìn vào trong bếp với ánh mắt cả kinh, dường như không tin vào mắt của mình.
" Tụi mày đứng đó là cái gì! Mau đi rửa mặt rồi đi dọn cơm! Tụi mày còn đợi tao hầu cho nữa à!" Trong cái này này Nguyễn Văn Tân luôn có tiếng nói, đặc biệt là quyền uy rất lớn với mấy đứa em trai, em gái của mình. Dù cho mỗi anh em chỉ cách nhau có hai tuổi.
Mà lúc này ba hắn cũng vừa vặn vác cái cuối đi vào, xem ra ông giá hắn vừa mới làm sạch cái đường ruột xong. Vừa đi vừa vác cái cuốc trên miệng còn ngậm một điếu thuốc rê đang cháy dỡ.
" Oanh! Hôm nay nấu cái gì mà thơm vậy con?" Ba hắn vừa bước vào nhìn thấy một đám đứng láo nháo trước cửa bếp liền tò mò hỏi.
" Dạ! anh Tân làm! Con cũng không biết nữa!" Phương Oanh có chút đỏ mặt vội đi vào trong bếp dọn thức ăn ra.
" Thằng Hai nó làm?" Ba hắn có chút không tin tưởng cũng đi vào bếp xem thử. Chỉ thấy lúc này Nguyễn Văn Tân đang dùng đũa gắp lươn vào trong đĩa, từng miếng lươn vàng ươm màu cánh gián, thơm phức, chỉ cần hít một hơi thôi cũng đủ khiến cho cái bụng sôi lên ào ào rồi.
Cơm canh rất nhanh được dọn lên, có tất cả 3 món canh mặn xào đều có đủ cả, hương thơm bốc lên nghi ngút, ai nấy bụng đều kêu vang, nhưng không ai dám động đũa trước, đồng thời cả một đám đều dùng ánh mắt ngạc nhiên lẫn khó hiểu nhìn Nguyễn Văn Tân.
" Anh Hai! Mấy thứ này anh làm thiệt hả!" Em gái hắn Ba Bé có chút không tin liền hỏi.
" Mày không ăn! Thì nhịn! hỏi nhìu làm gì vậy?" Nguyễn Văn Tân trợn mắt nhìn em gái rồi nhìn ông già của mình.
" Ăn thôi ba! Ai cũng đói cả rồi! phần của má con chừa trong bếp rồi! lát nữa má về má ăn sau! Chứ tụi nó ai cũng đói xanh cả mật hết rồi!" Nguyễn Văn Tân hối thúc ông già của hắn.
" Thôi! Được rồi! ăn cơm đi! Tao cũng đói lắm rồi!" Ông già hắn cũng bắt đầu động đũa.
Lúc này Phương Oanh ngồi cạnh nồi cơm cũng bắt đầu giúp mọi người bới cơm. Nấu cơm trong thời Bao Cấp đương nhiên không phải cơm gạo trắng rồi. mà chính là bobo độn với củ mì hay chuối gì đó. Thậm chí là bất kỳ thứ gì có thể làm cho no bụng đều có thể cho vào nồi nấu.
Sáng hôm nay nhà hắn nấu bo bo độn với củ mì. Bo bo đã được đập bể rồi ngâm trong nước ấm từ chiều ngày hôm qua, sáng nay lại cho vào nồi nấu từ sớm rồi lại cho củ mì cắt thành từng khối cho vào, đậy kín nắp rồi tiếp tục nấu trong 1 tiếng đồng hồ.
Nồi cơm vừa được giở ra thì ngay lập tức một mùi hương bo bo cùng củ mì xộc thẳng vào mũi. Mùi hương này đối với Nguyễn Văn Tân thì đó chính là một đoạn hồi ức! còn với những người khác vào lúc này lại là một biểu cảm khó tả, biểu cảm chán ghét vô cùng.
Đơn giản vì nếu không ăn thì sẽ bị đói, mà ăn vào thì chẳng ngon miệng. có đôi khi cắn trúng nguyên hạt bo bo mà mẻ cả một cái răng.