“Mình là Shigure Satou, mình chuyển đến đây từ trường THPT Shueikan ở Fukuoka. Có lẽ mình còn có chút thua kém so với mọi người, nhưng mình rất mong được làm quen với các bạn."

Ngay khi bắt đầu tiết giáo viên chủ nhiệm, Shigure đứng trước tấm bảng đen, giới thiệu bản thân với các thành viên khác thuộc lớp chuyên.

Bất ngờ thay khi em ấy vẫn mặc bộ đồng phục của trường Shueikan, chỉ duy cái logo là đã chuyển sang Seiun. Tôi đã mua đồng phục tiêu chuẩn của trường mà chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nên không nhận ra Seiun - một ngôi trường tư thục - thực ra không quy định ngặt nghèo về quần áo, phụ kiện cho lắm. Miễn rằng màu sắc, biểu tượng, cùng độ che vải đủ tiêu chuẩn, thì chúng tôi được tương đối tự do mặc những gì mình thích.

Rõ ràng Shigure đã sửa đồng phục của mình sao cho đủ tiêu chuẩn nhằm tiết kiệm tiền bạc. Hôm qua em ấy cũng bảo ngôi nhà trước của mình có sử dụng một cái ống dẫn khói cũ. Vì có mỗi em cùng mẹ sống với nhau, nên hẳn họ không dư dả gì lắm. Tôi có thể mường tượng ra đó là nơi em học hỏi những kĩ năng nữ công gia chánh tuyệt vời, cùng thói quen tiết kiệm.

Màn giới thiệu hoàn thành, giáo viên nhanh chóng hướng dẫn em ấy đến chỗ ngồi, ngay bên cạnh tôi. Cũng chẳng thể trách được khi chúng tôi là anh em kế - còn chỗ ngồi thì lại được xếp theo thứ tự chữ cái. Thực ra, cũng không có ai đề cập đến khả năng hai chúng tôi có thể quen biết nhau cả. Tôi tự hỏi không biết Shigure có nói trước với giáo viên chuyện này không.

“Satou, cậu đến từ Shueikan sao? Tuyệt thật đó!”

“Không thể tin được là cậu lại chuyển đến đây. Đúng là Seiun khá có uy tín trong vùng, nhưng so với Shueikan, chúng tớ chỉ như đom đóm so với trăng rằm vậy.”

“Nhỉ? Kể cả sống một mình thì tớ cũng chẳng rời Shueikan đâu.”

Giờ nghỉ giữa tiết một và hai, các bạn học vây quanh Shigure như đám thiêu thân bu quanh đốm lửa, và tấn công dồn dập bằng những câu hỏi. Dù vậy, không một ai tỏ ra nghi ngờ về mối quan hệ hai đứa chúng tôi. Đúng như em ấy nói ngày hôm qua – Satou là một cái họ hết sức phổ biến, nên chẳng có nhà thông thái nào ở đây cả. Thay vào đó, ngôi trường cũ của Shigure mới là chủ đề chính của cuộc trò chuyện.

Đến cả một người sống ở Kanagawa như tôi cũng biết tới trường THPT Shueikan nổi tiếng ở Kyushu. So với Seiun - một trường gọi là hơi tuyển một chút, thì Shueikan nằm ở một cấp độ khác hẳn. Tin tôi đi, khi tôi bảo rằng nó ưu tú, thì tức là trên mọi phương diện luôn. Đó là ngôi trường nổi tiếng tầm cỡ quốc gia cơ mà.

Thêm nữa, lớp tôi là lớp nâng cao, nên đông đảo học sinh đều ý thức được các quy trình đào tạo học thuật. Do đó, họ không tài nào kìm được nỗi tò mò về ngôi trường nổi tiếng khắp cả nước. Cơ mà sau đấy, chính xác hơn là giờ nghỉ tiết ba, chủ đề liền chuyển từ ngôi trường cũ sang chính Shigure. Đó là lúc mọi chuyện thay đổi.

“Nè Shigure, tớ có cảm giác đã thấy cậu ở đâu đó trong trường rồi thì phải?” Một bạn nữ nhận xét.

“Ừ, tớ cũng đang thắc mắc á.”

“Có một bạn trong câu lạc bộ kịch rất giống cậu. Phải không ta?” Một người đoán liều.

“Đúng rồi! Cô nàng đóng một vai nhỏ tại lễ hội văn hóa năm ngoái. Diễn xuất của cổ hơi lố, nhưng khá dễ thương. Thảo nào thấy dèja vu.”

Chết rồi!

Ngoại hình giống nhau của Shigure và Haruka cuối cùng đã xuất hiện trong câu chuyện, và em ấy nhanh chóng tham gia với vẻ tò mò lấp lánh trong đôi mắt.

“Thú vị ghê,” Em ấy nói. “Tớ rất mong được gặp bạn ấy đấy. Các cậu có biết bạn ấy học lớp nào không?”

“Tớ không. Có ai biết không nhỉ? Hừm, không ai luôn sao.”

“Lớp chuyên không tham gia câu lạc bộ mấy.”

“Các lớp thường nằm ở tòa nhà mới nữa. Ngoại trừ bạn học cấp hai thì chúng tớ không qua lại bên họ nhiều lắm. Nhưng kì lạ là, càng nhìn, tớ lại càng thấy cậu với bạn ấy y hệt nhau.”

Tôi ngồi sát mép ghế, nghe lỏm cuộc trò chuyện.

Cứ thế này, sớm muộn gì Shigure cũng sẽ gặp mặt Haruka. Do Shigure là người kiến nghị che giấu mối quan hệ anh em của chúng tôi, tôi sợ em ấy sẽ để lộ bí mật. Cơ mà, tôi không tuyệt đối chắc chắn về nó. Tôi cần giải thích tình huống cho bạn gái, ngay lập tức. Tôi không có ý giấu diếm, nhưng tôi cũng không thể để Haruka phát hiện ra tình trạng chung sống này mà không có tôi bên cạnh được. Nếu chuyện đó xảy ra, thì tôi sẽ chẳng có cơ hội đâu mà xoay sở.

Nhưng giờ phải thật bình tĩnh đã. Chúng tôi đã hẹn nhau vào giờ ăn trưa, nên không có lý do gì phải hoảng loạn cả.

Bình tĩnh bình tĩnh.

Bây giờ là phải nghĩ cách mở lời. Đúng lúc tôi vừa bắt đầu đăm chiêu, thì có tin nhắn gửi đến từ Haruka.

“Có chuyện gấp xảy ra nên trưa nay chúng mình không gặp nhau được rồi >< Xin lỗi nhìu!”

Sẽ là nói dối nếu bảo rằng lúc này tôi không thấy hoảng loạn, nhưng cũng chẳng làm cách nào khác được. Haruka không phải kiểu người hủy hẹn vào phút cuối vì những chuyện tầm phào, nên nếu đã có, thì ắt là chuyện hệ trọng.

Thở dài chán nản, tôi bèn hồi đáp rằng mình hiểu rồi.

Lo lắng hiện thời cũng chẳng ích gì, não tôi chuyển số. Nói chuyện với ai đó trước vậy.

Tiết bốn kết thúc, báo hiệu giờ nghỉ trưa đã tới. Ngay khi tiếng chuông vừa reo, tôi đã bật dậy khỏi chỗ ngồi, đi thật nhanh tới cái bàn xa nhất cạnh cửa sổ - chỗ thằng bạn đẹp trai đến phát tởm, Tomoe Wakabayashi của tôi. Tôi cần phải đến đó trước khi đám con gái bu thành rào quanh cậu ta, đẩy lùi cái gã thua cuộc như tôi tránh ra.

“Tomoe, ăn trưa cùng tao không?”

“Được đấy. Gọi Takeshi luôn không?”

“Ờ, được.”

XXX

Tomoe Wakabayashi và Takeshi Takeda, hai đứa nó đều là bạn từ hồi cấp hai của tôi.

Takeshi - lớp mười một ban thường, cựu thành viên câu lạc bộ FA cùng với tôi. Với chiều cao một mét bảy lăm, có thể thấy được những được nét cơ bắp cuồn cuộn ẩn dưới bộ đồng phục của cậu ta. Là át chủ bài của câu lạc bộ cử tạ, cậu ta thích tu ừng ực sinh tố protein hơn là đơn thuần ba bữa một ngày. Theo lời chính chủ, cậu bắt đầu tập luyện là để hấp dẫn các cô gái. Cơ mà với cái sự ngớ ngẩn trời phú của mình, điều đó liền hóa thành thảm họa. Bị ám ảnh với việc tập tạ, cậu ta đã hoàn toàn đi chệch hướng so với mục tiêu ban đầu, vượt qua cái ranh giới “cắt nét” thành một “đứa em họ người Nhật của Người Khổng Lồ X*nh.” Chẳng cần phải nói khi các cô gái đều chủ động tránh xa cậu ta.

Tomoe Wakabayashi thì học chung lớp chuyên cùng tôi. Cậu ta sở hữu một chiều cao và cơ thể mảnh mai của người mẫu, và cũng là một người rất chu đáo - tẩy tóc một cách vừa đủ không làm bọn tôi khó chịu. Cậu còn là người điểm cao nhất lớp nữa. Kết hợp cùng vẻ đẹp không tì vết, phong thái tinh tế, siêng năng ân cần, phụ nữ không thể cưỡng nổi sức hút của cậu ta. Dù có thả cậu ta ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó thì trong mười phút, mấy cô nàng kiểu gì cũng tìm được cách bu lấy cậu ta, y như đám thiêu thân đang lao vào đống lửa sáng chói.

Có thể tôi ghen tị với Aizawa - gã cầu thủ hay to mồm khoác lác, nhưng với Tomoe, đó là sự tôn trọng, không còn điều gì khác. Bởi, cậu ấy chưa bao giờ phân biệt đối xử giữa nam và nữ, giữa đám đông bình thường hay lũ thất bại, dường như cậu có thể hòa đồng vui vẻ với bất kỳ ai. Hơn nữa, cậu luôn cố gắng khiến khoảng thời gian bản thân dành cùng với người khác sao cho thật vui vẻ thú vị. Tôi không tài nào bắt chước được cái cách cư xử tuyệt đối chân thành, không vụ lợi của cậu với mọi người. Chính vì lẽ đó, tôi cũng không thể nào ghen ghét cậu ta cho được.

Tôi còn những người bạn khác, nhưng hai người họ là tôi dành nhiều thời gian nhất. Nhớ hồi cấp hai - không, bây giờ vẫn thế - mấy đứa nó vẫn thường tạt đến chỗ tôi, tận dụng việc bố tôi đi làm việc xa mà cùng thâu đêm tới sáng.

Vì thân thiết với nhau như vậy nên kiểu gì thì kiểu họ cũng phát hiện ra Shigure thôi, nên tôi mới hẹn họ cùng ăn trưa. Chọn một chỗ vắng vẻ gần nhà ăn, tôi lập tức trút sạch nỗi lòng về những chuyện đã xảy ra khi về đến nhà ngày hôm qua.

“Mệt mỏi ha mày!” Tomoe nói sau khi lắng nghe toàn bộ câu chuyện. Cậu ngước nhìn lên bầu trời trong xanh - dấu hiệu của một mùa hè đang tới gần, tiếp tục. “Hiro, rốt cuộc kiếp trước mày đã làm cái quái gì rồi?”

“Tao cũng đang muốn biết lắm đây!” Tôi than. “Thành nạn nhân của mớ bòng bong này, tao chỉ biết nguyền rủa trời đất. Cơ mà tao đã có cách giải quyết. Hoặc, ít nhất cũng khiến mọi thứ khởi sắc hơn. Ngoại hình hai ẻm có thể giống nhau, nhưng tính cách thì khác biệt lắm, tao tin là mình sẽ sớm quên được những thứ khác còn lại thôi.”

“Đúng là, cậu ấy ẩn chứa nhiều hơn những gì bề ngoài có thể thấy, khác với Haruka.” Tomoe nhận xét.

“Mày gần như còn chẳng tương tác với cổ, mà đã nói được đến vậy?”

“Bị hỏi dồn dập như vậy hẳn sẽ rất mệt mỏi, nhưng từ vẻ mặt, cậu ấy đang tận hưởng khoảng thời gian đó. Không những cực kì thân thiện, mà còn điều khiển biểu cảm vô cùng tốt. Mày, nên đề phòng đó.”

Tomoe rất giỏi trong việc xét đoán tính cách. Không như tôi, cậu ấy không hề bị cuốn theo lối hành xử của Shigure.

“Shigure muốn giữ bí mật mối quan hệ giữa bọn tao trong lúc làm quen với môi trường mới.” Tôi giải thích. “Nhưng vì chúng mày hay đến chỗ tao chơi, nên chẳng thể giấu giếm mãi được. Nên nay tao mới kêu mấy đứa bay ra đây, chúng mày giữ được bí mật chuyện này thì tao biết ơn lắm.”

“Đừng lo, tao hiểu mà. Vụ này mà lộ ra là kiểu gì nhiều thằng cũng lấy đó làm tài liệu “wei tei".”

“C-Có cần nhắc đến cái đó không?”

“Thế mày muốn tao nói sao đây? Tài liệu để thêm vào bộ sưu tập khiêu dâm? Hay tài liệu để sục cây gậy thịt? À, nhắc đến thịt, món ăn kèm của mày trông ngon thế!”

“Đừng có lúc nào cũng “joke” bậy “joke” bạ!” Tôi chỉnh lại, vội nhét miếng thịt chiên vào miệng thằng chả để bịt mõm.

“Con gà không hiểu “dirty joke.” Hắn vừa cười vừa thưởng thức mẩu thịt. Rồi, khuôn mặt cậu ta chợt nghiêm túc hẳn ra. “Nói thế, mày có định kể với Haruka không?”

Thực ra, không nhiều người biết bọn tôi đang hẹn hò cho lắm. Không phải chúng tôi cố tình giấu giếm hay gì, mà là do tiến triển quá chậm chạp, nên chưa có ai phát hiện ra. Hôm qua chúng tôi mới đến bước nắm tay thôi đấy. Nhưng với hai anh bạn này thì là ngoại lệ. Tôi thường tìm họ nhờ trợ giúp, mỗi khi tôi kể về Haruka, họ đều lắng nghe, và lần nào tôi cảm thấy lo âu họ cũng đưa ra lời khuyên giúp đỡ. Chính vì biết rõ mối quan hệ của hai chúng tôi nên Tomoe mới lo lắng.

“Ừ thì,” tôi đáp lại bằng câu trả lời mà mình đã suy nghĩ đêm qua. “Tao thấy thật tệ hại nếu cứ tiếp tục giữ kín chuyện đó. Là người yêu của nhau, thì không nên giữ bí mật.”

“Tao mà là mày thì tao sẽ không nói đâu.” Tomoe chen vào, nhanh chóng và thẳng thừng gạt bỏ ý nghĩ của tôi.

“T-Tại sao? Đúng là sẽ không có chuyện cô ấy sẽ nhảy cẫng lên vì hạnh phúc khi biết tao sống cùng hình ảnh bản sao của cổ, nhưng chẳng phải giấu nhẹm đi thì còn tệ hơn nữa à? Hơn nữa, tao cũng chưa làm bất cứ điều gì đáng để cho là tội lỗi, nên chẳng có lý do gì phải giữ bí mật cả.”

“Nhưng người cảm thấy tốt hơn sau khi giải thích mọi chuyện chỉ có mình mày thôi, Hiro.” Cậu ta đơn giản đáp lại.

Hả?

“Ý mày là thế nào?” Tôi hỏi.

“Haruka là một cô gái tuyệt vời. Tao tin là sau khi mày nói rõ với cổ, cổ sẽ hiểu rẳng mày không phải là người có lỗi ở đây. Nhưng chấp nhận chuyện gì đó và không lo lắng về nó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Thử nghĩ mà xem, bản sao của cô ấy đang chung sống cùng bạn trai cô ấy, còn cô ấy chỉ có một mình. Cổ sẽ không thể nào chịu nổi.”

“Nhưng bọn tao là anh em vì bố mẹ bọn tao tái hôn mà, tao sẽ không làm gì với em gái...”

“Cậu ta mới trở thành em gái mày từ hôm qua thôi. Mày thật sự mong rằng Haruka sẽ nói “Ồ, cậu sẽ không động tay vào em ấy? Yên tâm làm sao!” ư? Tao tưởng mày còn cảm thấy khá kích động vào đêm đầu tiên ở chung, nên mày không thể hi vọng tao tin vào chuyện kia được.”

“Mày nói không sai, cơ mà-”

“Mày và Haruka hôm qua mới nắm tay nhau. Chuyện tình cảm được xây đắp từ không gì khác ngoài tổn thương thì sẽ không kéo dài đâu.”

“Hừm...”

Tôi đăm chiêu về những lời vừa rồi, nhận ra Tomoe nói có phần đúng. Tôi đang quá chú tâm vào việc chứng minh sự trong sạch của bản thân mà không suy nghĩ đến cảm giác của Haruka. Nếu tôi kể với bạn gái về Shigure, tôi sẽ được giải thoát khỏi tội lỗi của việc che giấu điều gì đó. Nhưng khi cô ấy biết được sự thật thì sẽ cảm thấy ra sao?

Tất nhiên, tôi không định nhập nhằng giữa hai cô gái, và kể cả là có, thì những tình cảm của tôi sẽ được dành cho Haruka thông qua Shigure, còn điều ngược lại sẽ là chuyện không thể nào. Nhưng mà, bất kể ý định của tôi thế nào thì xúc cảm của Haruka vẫn là một vấn đề khác hẳn. Liệu cô ấy có đơn giản là tin tưởng lời của tôi mà không cảm thấy chút bất mãn nào không? Không, mối quan hệ của chúng tôi có lẽ chưa đủ mạnh cho điều đó.

“Nếu mày không nói dối được thì tao cũng không bắt ép đâu.” Tomoe nói tiếp. “Nhưng đang trong giai đoạn này thì tao nghĩ sự thật đó quá tàn khốc. Khi một bệnh nhân cần phẫu thuật thì mày vẫn cần quan sát tình trạng của họ trước khi đi đến quyết định mà phải không. Trải qua phẫu thuật đòi hỏi căn chỉnh thời điểm thật chuẩn xác. Mọi thứ cần thời gian và địa điểm, hiểu ý tao chứ?”

“Ừ, mày nói cũng đúng...”

Từ góc nhìn của Haruka, không biết gì sẽ tốt hơn nhiều. Nhưng nếu nhìn vào thực tế, rất khó để giữ bí mật đó quá lâu. Chúng tôi là người yêu của nhau - mối quan hệ thân thiết nhất - nên sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ phát hiện ra.

“Mày nghĩ tao nên làm gì, Tomoe?” Tôi hỏi.

“Hiện tại, mày buộc phải giải thích tình hình cho Shigure hiểu, buộc cậu ấy tránh gặp mày ở trưởng. Trong lúc đó, mày nên phát triển mối quan hệ với Haruka rồi dần dần mở lòng với cổ. Thật sự đó là tất cả những gì mày có thể làm.”

“Phát triển mối quan hệ? Tới mức nào thì được?”

“Ít nhất, đến khi nào chúng mày ch*ch.”

“Ít nhất là thế?” Tôi buột miệng.

“Cho dù đến bước đó thì tình huống của mày vẫn hết sức nguy hiểm. Một điều mà tao biết chắc đó là mày phải giữ kín như bưng đến khi nào bố mày trở về một năm nữa. Sự thật là mày đang sống một mình cùng cậu ta khiến mọi thứ thêm rắc rối như giờ. Đây là kiểu sai lầm một chốc, hối hận cả đời đấy.”

Phải, thằng này nói đúng. Cho dù tôi mơ nghĩ đến cái ý tưởng chịc... khụ, quan hệ đó khi thời điểm đến, tôi vẫn phải chờ khi nào bố tôi về cái đã. Sống cùng nhau so với sống cùng phụ huynh sẽ đem đến ấn tượng hoàn toàn khác biệt. Tôi gật đầu hiểu ý.

Takeshi, một người bạn khác của tôi, nãy giờ vẫn nhìn tôi đầy lo lắng, nên tôi quay sang hỏi nó.

“Còn mày, Takeshi?”

“Tao nói thật lòng cái này được không?”

Ồ, cách diễn đạt khá căng đây. Tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành, thật tâm của cậu ấy. Tôi quả thật đã có những người bạn thật tuyệt vời.

“Ừ,” tôi đáp. “Mày nghĩ sao, cứ nói đi.”

“Được rồi. Hiromichi, tao tin thứ mày còn thiếu... không gì khác ngoài testosterone.”

Cái gì cơ?

“Testosterone là nội tiết tố nam, giúp tăng cơ và đem đến một hình thể nam tính.” Takeshi giải thích một cách khoa trương. “Hơn nữa, testosterone còn là nguồn gốc của sức mạnh tinh thần, kĩ năng ra quyết định, tác động tới cả cơ thể lẫn tâm trí. Do vậy, lượng testosterone thấp sẽ khiến độ tự tin của nam giới giảm sút. Đó là hung thủ thực sự đằng sau sự thiếu quyết đoán của mày. Mày sẽ hỏi “Vậy giải pháp là gì?” phải không. Mày phải tập luyện đến khi kiệt sức. Tăng khối lượng cơ thì testosterone cũng đi lên. Cơ bắp là giải pháp cho mọi thứ trên thế giới này. Nào, giờ hãy quẳng gánh lo đi và nâng tạ lên thằng em!”

Ờ. Đúng như mọi khi, xin lời khuyên tình cảm từ Takeshi quả là một sai lầm.

“Mà này Hiro, hai người đó giống nhau kinh khủng đến vậy hả?” Tomoe hỏi.

“Ừ, giống y như đúc. Tao vẫn còn sốc đây.” Tôi trả lời.

“Đụt, mày đang coi nhẹ chuyện này quá đấy. Ban đầu tao chỉ nghĩ “Ồ, có những người giống nhau thật nhỉ?” thôi. Nhưng khi tao quan sát Shigure kĩ hơn, tao nhận ra cậu ta khá giống Haruka rồi đấy - đến từng chân tơ kẽ tóc. Chuyện này khác xa với việc nhầm người này thành người nọ thông thường rồi. Có thể nào hai người họ là-”

Ngay khi Tomoe lưỡng lự đề cập đến chủ đề này, thì bị ai đó cắt ngang.

“Ồ, Hiromichi à?” Một cô gái xuất hiện trước bàn của bọn tôi, lên tiếng gọi.

“Sh-Shigure!?”

“Sao cậu bất ngờ thế?” Em ấy hỏi. “Chúng ta ngồi cạnh nhau mà đúng không? Còn cậu là Wakabayashi lớp mình, nhỉ?”

“Cậu nhanh nhạy đấy.” Tomoe chú ý. “Tôi không nhớ là đã giới thiệu bản thân.”

“Thì, cậu khá nổi tiếng ở đây mà. Tất cả các bạn nữ lớp mình đều nói về cậu. Họ cứ nói mấy câu kiểu “Tớ không nghĩ có ai đẹp trai được như cậu ấy ở Shueikan đâu.” Nhưng đây là lần đầu tiên tớ thấy một chàng lực sĩ đó nhé, tớ có thể hỏi tên cậu được không?”

“C-Cậu muốn biết tên mình hả?” Takeshi nhảy ra khỏi ghế, hét lên. Do dư thừa cái hóc-môn nam tính yêu quý đó, cậu ta, ừm, còn nhiệt tình với phái đẹp hơn cả tôi.

“Mình là Takeshi Takeda, lớp mười một ban thường. R-Rất hân hạnh được làm quen với cậu.”

“Tớ là Shigure Satou, mới chuyển đến trường mình, lớp mười một chuyên. Rất vui được biết cậu nhé!” Shigure đáp lại bằng một nụ cười dễ thương, ra vẻ ngây thơ mọi lúc.

“Hnnng!” Mũi Takeshi thở phì phò, y như một con bò đực cuồng dã. Sau đó cậu ta quay sang Tomoe, thì thầm vào tai cậu. “T-Tomoe, một quý cô muốn biết tên của tao. C-Có nghĩa là ẻm thích tao đúng không?”

“Mày có thể bớt trơ trẽn đi được không hả, cục đạm khổng lồ biết đi?” Tomoe đáp lại bằng vẻ khó chịu.

“Ồ, các cậu đang ăn trưa hả?” Shigure hỏi. “Xin lỗi vì đã làm gián đoạn mọi người nhé!”

“Không sao.” Tomoe trấn an, rồi chỉ vào chiếc ghế còn lại của cái bàn bốn người. “Cậu ăn trưa chưa, Shigure? Cứ ngồi cùng với bọn này nếu muốn.”

Tôi đoán cậu ấy đang cố tạo cơ hội để chúng tôi có thể đề nghị việc hợp tác từ Shigure. Tiếc thay, em ấy lắc đầu trước lời mời này.

“Cảm ơn cậu.” Shigure đáp. “Thực ra hiện tớ đang tìm kiếm một người. Về chuyện đó thì... Takeda, cậu học bên ban thường nhỉ? Cậu có biết cô gái nào tên Haruka Saikawa không?”

“Shigure!”

Đúng vào lúc đó, có người gọi tên em ấy. Giọng nói đó tôi vô cùng quen thuộc - bởi, nó thuộc về người con gái mà tôi yêu mến.

Đừng bảo...

Tôi muốn chối bỏ suy nghĩ này ngay tức khắc, thế nhưng giả thuyết của tôi đã đúng. Tôi ngoảnh về nơi giọng nói, tìm kiếm cô bạn gái Haruka của mình - người đang thở hổn hển, ướt đẫm mồ hôi.

“Sh-Shigure!” Cô ấy vừa nói vừa thở dốc. “Thật sự là em sao?”

“Chị...”

“Shigure! Aaah! Waaaah!” Haruka khóc, chạy lại và ôm chặt cô gái còn lại, đến nỗi tôi lo lắng một cách ngây thơ là đầu cô ấy sắp sửa bật ra.

Tôi ngây người, nhìn bóng dáng đang khóc rống lên của người yêu. Bảo tôi đang bối rối là đã nói giảm nói tránh rồi - nhưng làm thể nào mà họ biết nhau? Và quan trọng hơn là Shigure vừa gọi Haruka là gì cơ?

Em ấy đã gọi “Chị.” Rõ ràng ẻm đã nói thế, nhỉ?

“Xin lỗi về chuyện này.” Shigure xin lỗi, liếc nhìn tôi. “Cậu có thể nhận ra sau khi nhìn chúng tớ, chị- ý tớ là Haruka với tớ là chị em song sinh. Chúng tớ rời xa nhau khi bố mẹ hai đứa li dị.”

XXX

“Chị xin lỗi.” Haruka sụt sùi. “Ngay khi chị nhìn thấy em thì chị lại lạc mất.”

“Không sao ạ. Chị không cần phải thấy có lỗi vì chuyện đó đâu.” Shigure an ủi. “Nhưng, thật sự là một cú sốc. Khi em nghe có một người giống hệt mình, em đã nghĩ về khả năng có thể và đi tìm chị. Không ngờ lại thật sự là chị.”

“Chị cũng nghe bảo vậy - có một học sinh mới chuyển đến trông rất giống mình. Chị tưởng em đã về nhà rồi nên đã tìm kiếm khắp nơi. Nhưng giờ chị đã tìm thấy em rồi, Shigure. Có rất nhiều chuyện chị muốn kể với em... nhưng, ngay khi chị trông thấy khuôn mặt em, chị không kìm được v-và...” Haruka nói nhỏ dần, một lần nữa bật khóc.

“Đâu cần thiết mít ướt thế chứ.” Shigure mắng yêu. “Sau ngần ấy năm, chị vẫn là đứa khóc nhè như vậy, chị ạ.”

“Shigure... Chị mừng là em vẫn ổn.” Haruka nức nở.

“Dạ, em cũng vậy.”

Hai chị em trao nhau cái ôm thắm thiết. Họ đã bị chia cắt từ khi rất nhỏ vì bố mẹ ly hôn, và cuối cùng được đoàn tụ trong hoàn cảnh chỉ có thể thốt lên bằng hai chữ “diệu kỳ.” Đích thực đó là một cảnh tượng rất đẹp khi chứng kiến, không từ ngữ nào có thể diễn tả bằng hết.

Đúng vậy, có lẽ tôi cũng sẽ mừng vui, nếu tôi không cảm thấy kinh ngạc như thể sắp són ra quần.

“Được rồi,” Tomoe lên tiếng. “Tôi không có ý can thiệp vào cuộc hội ngộ gia đình này nên là đi đây. Đi thôi, Takeshi. Gặp mày sau Hiro. Lạc quan lên bạn tôi!”

“Khoan đã!” Tôi thì thầm van xin. “Mày làm gì cũng được nhưng đừng bỏ tao một mình ở đây. Thằng nhân vật phụ đẹp mã một cách quá đáng như mày tồn tại là để đưa ra lời khuyên cho tao - gã nhân vật chính đen đủi như cờ-hó. Nào, mau bày ra cái nụ cười tự mãn thương hiệu trên mặt mày và nói tao biết là tao phải làm cái gì đi. Hôm qua tao đã thấy bất ổn khi em kế trông y hệt bạn gái của mình rồi. Và giờ lại biết cô ấy chính là chị gái của em kế ư. Là một người anh lẫn bạn trai, ông trời muốn tao phải làm gì bây giờ?”

“Chịu chết. Thằng nhân vật phụ đẹp mã một cách thái quá này chỉ có thể làm được vậy thôi. Là nhân vật chính thì mày phải tự mình tìm ra giải pháp thôi ku. Đừng lôi tao vào cái nhánh đẫm máu trong cây phả hệ rối rắm của nhà mày.” Nó thầm thì đáp lại.

“Ngưng phí thời gian và làm việc của mình đi. Mày nói gì đi Takeshi.”

“Hừm.” Takeshi lặng lẽ trầm ngâm. “Hai quý cô trông giống hệt nhau. Tao nghĩ, có khi nào họ là song sinh không?”

“Não mày méo có nếp nhăn hay gì?” Tôi hét toáng.

“Ô!” Haruka thốt lên, cuối cùng cũng nhận ra sự có mặt của tôi. “L-Là cậu sao, Hiromichi?”

“T-Tớ đây.” Tôi lắp bắp.

“Đ-Đừng nhìn tớ.” Haruka vừa nấc lên vừa nói. “Tớ không muốn cậu thấy vẻ mặt xấu xí của tớ bây giờ.”

Cô ấy giấu mặt sau Shigure, khuôn mặt đầy nước mắt ửng đỏ. Rõ ràng là cổ đang xấu hổ vì phản ứng của bản thân trước cuộc gặp mặt này.

Cậu ấy dễ thương quá đi mất. Giờ thì, ai đặt hộ tôi một vé lên sao Hỏa với.

“Chị, chị quen Hiromichi ạ?”

“Ư-Ừ, chị quen. Thực ra, bọn chị là người yêu.” Cô ấy thổ lộ.

“NGỪI IU!?”

Một thanh âm đầy kinh ngạc - tựa như một chú gà bị thắt cổ - phát ra từ miệng Shigure.

“Sao em biết Hiromichi vậy Shigure?” Haruka hỏi.

Tại giờ khắc mấu chốt, Haruka đưa ra một câu hỏi đầy tính quyết định và chết chóc. Tôi mà thấy trên khuôn mặt Shigure hiện lên nụ cười ranh ma ấy lần nữa, tôi sẽ-

“Hiromichi và em học chung lớp chuyên.” Shigure giải thích.

“Ồ, em cũng học ban chuyên hả?” Haruka hỏi. “Thật tuyệt, em luôn là một đứa cực kỳ thông minh mà.”

Hử? Shigure vừa nói dối phải không? Tôi không nghe rõ lắm, phải không?

“Xin lỗi, nhưng hai đứa tớ có rất nhiều điều muốn nói với nhau.” Shigure nói với tôi. “Nếu cậu không phiền thì cho tớ mượn chị ấy một lúc nhé.”

“Hiromichi, tớ xin lỗi vì buổi hẹn hôm nay.” Haruka bổ sung. “Cậu thật tốt.”

“Không... không sao đâu.” Tôi lắp bắp. “Hoàn cảnh này thì chịu thôi.”

“Cảm ơn. Tớ nhất định sẽ bù đắp cho cậu sau.” Cô ấy hứa.

Hai cô gái vẫy chào tạm biệt rồi đi vào nhà ăn. Ngay khi họ khuất dạng, sự căng thẳng trong cơ thể tôi biến mất, tôi ngồi phịch xuống ghế.

“Mọi chuyện diễn ra êm đẹp hơn tao nghĩ...” Tôi lẩm bẩm.

“Đúng, cậu ta nhận ra tình huống và hợp tác với mày.” Tomoe nói. “Một cô nàng thông minh, không xấu như mày mô tả. Cậu ấy có thể hiểu ngay ranh giới nào không thể bước qua.”

“Ừ...” Tôi đáp lại nửa vời.

“Nếu cậu ta nhạy bén như thế, hẳn sẽ biết tốt nhất là nên giữ khoảng cách với mày. Sẽ không quá khó để giấu giếm một khi bọn mày đã cùng một phe, mày nghĩ phải không?”

“Ừ, tao đoán thế...”

Quả thật Shigure đã cứu tôi một mạng. Do trong hai ngày quen biết vừa qua em ấy chòng ghẹo tôi hơi nhiều nên tôi đã nghĩ ẻm sẽ giày vò tôi đến chết một khi ẻm phát hiện ra Haruka. Ngược lại thì ẻm đối xử tốt với mọi người hơn tôi tưởng nhiều.

Hầy, đúng là hú hồn hú vía.

Mặc dù gánh nặng trên vai không còn, tôi vẫn cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ nơi lồng ngực. Thành thật về mọi chuyện chẳng phải là nghĩ cho người khác, thỉnh thoảng, nó chẳng qua là sự tự mãn. Tôi đã hiểu thái độ của Tomoe rồi.

Chuyện là, nói dối Haruka và khiến Shigure cũng làm vậy phải chăng là điều nên làm? Là một người anh và một người bạn trai, tôi đã quá kiêu ngạo về bản thân rồi? Không thành thật với cả hai người họ làm dấy lên trong tôi một cảm giác khó chịu khó định nghĩa. Hay giữ bí mật là bằng chứng cho sự giá trị của một người đàn ông? Thú thật, tôi không biết nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện