Buổi sáng sau cái ngày sốc nhất cuộc đời, một mùi hương không biết từ đâu khiến tôi choàng tỉnh giấc.
Đó là hương thơm của súp miso. Tôi lờ đờ ngoảnh đầu về phía nhà bếp, và phát hiện cô em gái của mình đang khoác trên người bộ tạp dề giống với tối qua. Ẻm đang trút phần miso làm tối hôm qua sang một cái nồi.
“Ồ, buổi sáng tốt lành, anh hai.” Em ấy chào.
“Ư...”
Nụ cười của em ấy còn ấm áp hơn ánh mặt trời sáng sớm đang xuyên qua những ô cửa sổ. Điều đó khiến tôi nhớ đến cái biểu cảm mà người yêu tôi thể hiện, tim tôi không khỏi nhảy lên một cái. Hòng ngăn tâm trí mình thêm chồng chéo, tôi nhớ lại tên của cô em kế này.
“Chào buổi sáng, Shigure.”
“Ngủ có ngon không anh? Hay cả đêm anh trằn trọc vì con tim nhỏ bé đáng thương cứ loạn nhịp không ngừng? Dù sao cũng chỉ có mỗi một cái cửa màn ngăn cách anh và cô em gái nhỏ đáng yêu của anh ý mà.”
“Vừa đủ ngon, cảm ơn.” Tôi đáp lại cụt lủn.
“Thật không ta?” Ẻm khúc khích cười. “Mà, bỏ chuyện đó sang một bên, em đã nấu xong bữa sáng rồi. Em sẽ đi sắp bàn, nên em sẽ rất vui nếu như anh cất futon đi đấy."
Tôi uể oải nhấc mình ra khỏi nệm theo chỉ dẫn. Cả người có cảm giác như đang đeo một bị gạch vậy. Đúng là tôi bảo mình ngủ “đủ ngon,” nhưng tôi nói điêu đấy. Thật sự trách tôi được sao? Tôi đã trải qua một đêm chỉ cách nhau vài bước chân cùng một cô gái giống hệt người yêu của mình, cái cửa kéo mỏng dính đó là trở ngại duy nhất. Ai mà không suy nghĩ đó đây cho được.
Dù vậy, mãi tôi vẫn không nhận ra cái sự thực ấy. Trước khi đi ngủ, tôi đã hiểu tính cách thật của Shigure. Nói thật, Haruka và em ấy giống như ngày và đêm vậy, mặc cho họ có giống nhau thế nào. Theo một nghĩa nào đó, ấy lại là may mắn bởi tính tình trái ngược nhau như vậy giúp tôi có thể coi họ là hai người khác biệt.
Thực tế thì tôi nghĩ mình có thể hòa hợp với Shigure như một gia đình được. Nhưng đồng thời, nghĩ tới việc con quỷ này biết về Haruka là lòng tôi lại bất an. Nên không phải tôi mất ngủ vì Shigure, mà là tôi thức cả đêm vì lo lắng cho bạn gái của mình.
Tôi sẽ phải giải thích tình cảnh này cho Haruka thế nào đây?
Một điều phiền phức ra trò, và tôi cũng không thể mãi mãi che giấu được. Haruka sẽ nghĩ gì khi biết bạn trai của cô ấy đang chung sống với hình ảnh sinh đôi của mình? Tồi tệ hơn là, tôi chẳng có tí quyền lực nào để làm bất cứ điều gì đối với tình cảnh này.
Nhưng, tôi có niềm tin rằng chỉ cần nói hết với Haruka, cô ấy sẽ hiểu. Tôi nên cho cổ biết về Shigure sớm nhất có thể, và không phải bằng vài dòng tin nhắn mơ hồ hay điều gì tương tự. Phải gặp mặt trực tiếp. Sau vài tiếng đồng hồ vất vả trằn trọc, tôi đã đi đến quyết định là sẽ nói cho cô ấy vào giờ ăn trưa ngày hôm nay.
Tôi cuối cùng cũng tìm được đường vào giấc ngủ vào lúc 2 giờ sáng. Chẳng trách thân thể nặng như chì.
Dụi cặp mắt ngái ngủ, tôi cất futon đi rồi ngồi xuống bàn ăn. Bữa sáng của chúng tôi gồm cơm trắng nóng hổi, súp miso còn thừa, trứng chiên vàng ngộm, và bắp cải thái nhỏ. Đã mấy năm rồi tôi chưa hề được thưởng thức một bữa sáng tươi ngon, ấm áp như vậy, có lẽ là từ lúc mẹ tôi qua đời.
“Cảm ơn em.” Tôi nói. “Chúng ta sẽ cần quyết định chuyện luân phiên việc nhà các thứ đây.”
“Em hỏi câu này, nếu anh không phiền, khi sống một mình thì anh ăn sáng với gì thế?” Em ấy hỏi.
“Anh ăn bánh mình thừa, hoặc bỏ bữa.”
“Không ngạc nhiên mấy. Phải, anh sẽ chẳng động tay chân vào chế biến thực phẩm đâu nhỉ. Vậy thay vì luân phiên, em nghĩ chia việc nhà ra thì tốt hơn đấy. Em sẽ lo việc nấu nướng, giặt giũ. Còn anh thì rửa bát cùng đổ rác. Được không?”
“Ổn thôi, nếu em cũng thấy vậy.” Tôi đáp.
“Được, quyết định vậy nhé!”
Trong lúc chúng tôi tiếp tục bàn bạc các vai trò cụ thể trong nhà thì tôi cũng tự đánh chén bữa sáng mà em đã chuẩn bị. Tối qua dù đã được nếm qua, nhưng ẻm nấu ăn ngon thật. Món chính hôm qua là cá hồi nướng rắc nhiều muối. Sáng hôm nay lại được thưởng thức các món ăn lành mạnh như trứng chiên và súp miso. Tôi không mong đợi là sẽ có nhiều sáng kiến trong cách ẻm nấu nướng, nhưng vẫn có sự khác biệt khổng lồ giữa những món của Shigure và món do tôi cố thử nấu trong vài dịp.
Món cá hồi tối qua sở hữu độ thơm mềm và ngọt thịt đậm đà. Tương tự, trứng được chiên vừa đủ mềm, súp miso ngon miệng không kém. Món súp dậy mùi thơm, mỗi lần uống là cảm thấy dễ chịu, nấm kim châm được cắt nhỏ khiến món ăn khiêm tốn thêm phần dẻo dai.
Nói chung, kĩ nghệ nấu nướng của em ấy khá ấn tượng. Nếu hồi còn độc thân có Shigure làm em gái, chắc kèo thằng anh trai này sẽ tiến hóa ngược mất, khỏi phải nghĩ.
Trong khi tôi dành tặng cho em gái cơn mưa lời khen về tài nấu nướng, Shigure đặt đũa xuống và nói. “Nhân tiện thì trước khi đến trường, em có chuyện quan trọng muốn thảo luận với anh.”
“Hử? Là gì vậy?”
“Từ hôm nay, em cũng sẽ học ở trường Seuin.”
Khoan, quanh đây chỉ có một địa điểm có tên như thế thôi. Cao trung Seuin là ngôi trường tôi đang theo học mà, là trường tư thục tương đối uy tín và nổi tiếng thuộc tỉnh Kangawa.
“Ồ,” tôi phản ứng lại. “Vậy anh đoán có nghĩa là chúng ta sẽ học chung trường.”
“Hai đứa mình cũng học cùng lớp luôn đấy. Anh ở lớp chuyên nhỉ?”
“Thật á?” Tôi bật thốt.
Trường Seuin chỉ có đúng một lớp chuyên thôi. Có nghĩa là, chúng tôi sẽ chung lớp trong hai năm còn lại.
“Xem ra chúng ta sẽ gặp mặt nhau suốt ngày rồi.” Tôi đùa, cố gắng khiến tình huống nhẹ đi phần nào.
“Vâng. Và chính vì lý do ấy nên em muốn hai đứa mình sẽ giữ bí mật về mối quan hệ anh em này.”
“Hả? Tại sao?”
“Óc tưởng tượng của anh để đâu vậy? Nghĩ thử đi, dù chúng ta trở thành anh em là do cuộc hôn nhân của bố mẹ, và mới gặp nhau ngày hôm qua, nhưng nếu mọi người phát hiện ra hoàn cảnh này, đó sẽ là tư liệu thẩm du hoàn hảo cho bọn con trai đấy.”
“KHỤ!” Tôi phát ra tiếng sặc khi ngụm súp trong miệng trào ra từ mũi. Á! Nóng! Nóng! “Con gái thì đừng nên nói về những thứ như thẩm du chứ!” Tôi hét lên.
“Thật đấy. Em nói thẳng luôn,” ẻm thẳng thừng. “Dù sao, em không muốn dính dáng đến mấy cái gu tệ hại đó ngay ngày đầu nhập học đâu.”
Tôi không thể trách em ấy khi ẻm muốn tránh... cái vụ “tư liệu khai sáng tinh thần” ấy về hoàn cảnh sống của chúng tôi. Là một chàng trai đang độ tuổi phát triển, khỏe mạnh, cùng sự ham muốn tình dục cao độ của thiếu niên, tôi nhận thức rõ mấy anh em đồng trang lứa có thể nghĩ gì. Nỗi lo lắng của Shigure là hoàn toàn chính đáng.
“Nói cách khác, em muốn mình nói dối mọi người và vờ như người lạ hả?” Tôi hỏi.
“Không, không cần phải nói dối đâu,” em ấy giải thích. “Làm vậy còn rắc rối hơn ấy, họ có thể dễ dàng phát hiện ra sự thật, nói thẳng ra thì lại phức tạp. Chỉ là đừng đi loanh quanh bàn tán nói về nó là được. Em nghĩ thầy cô sẽ giữ bí mật cho nếu chúng ta yêu cầu. May thay là họ Satou mình cũng phổ biến, sẽ chẳng ai nghi ngờ nếu chúng ta không tạo chú ý."
“Được, anh thì không phiền đâu.” Tôi đáp.
Tôi chẳng có lý do gì mà phản đối cả. Dù sao tôi cũng bất đắc dĩ giống em ấy khi trở thành chủ đề cho những cuộc trò chuyện tục tĩu của đám bạn học. Và mặc dù mấy cái đó không căn cứ trên thực tế, tôi cũng chẳng muốn Haruka nghe thấy chúng. Tôi không có lý do gì để từ chối đề xuất của Shigure.
Ấy khoan. Không đúng. Có một số người tôi nhất định phải kể, đầu tiên là Haruka, cùng vài thằng bạn thường ghé chơi nhà.
“Anh hứa sẽ giữ kín tiếng mối quan hệ này, nhưng có một người đặc biệt anh cần phải nói,” tôi nhắc đến. “Cả vài đứa bạn thường xuyên ghé qua nữa, sớm muộn gì chúng nó cũng phát hiện nên là cho biết thì hơn. Tất nhiên anh sẽ nhắc chúng giữ mồm giữ miệng.”
Tôi cố tình không nhắc đến cái tên Haruka. Nếu Shigure biết tôi có bạn gái giống hệt em ấy, nhất định cái nụ cười ma mãnh kia lại xuất hiện cho mà xem. Đúng như lời Shigure gợi ý trước đó, tôi không nói dối, chỉ là chưa cho em ấy biết về Haruka ngay lúc này thôi.
“Bạn anh có giữ bí mật được không?” Em ấy hỏi.
“Được. Về mặt nào đó còn đáng tin hơn anh.” Tôi trấn an.
“Nếu anh đã nói vậy thì em sẽ không cản. Chỉ khi anh dành tặng má em một nụ hôn buổi sáng thay cho lời xin lỗi.” Ẻm trả lời, nụ cười tinh ranh kia một lần nữa hiện trên khuôn mặt.
Con nhỏ này chẳng cho tôi nghỉ ngơi chút nào.
“Anh đã bảo là thôi cái trò đó đi cơ mà!” Tôi quát lên.
“Aha. Thế cái mặt đỏ kia là sao nhờ? Giữa gia đình với nhau thì hôn má rất-là-bình-thường luôn. Ở nước ngoài thường làm vậy lắm á~”
“Ở nước ngoài làm thế không có nghĩa ở Nhật cũng vậy nhé. Lý luận ngớ ngẩn!”
“Xem người nào còn không dám hôn lên má em mạnh miệng kìa. Nếu anh không chịu chiều cái yêu cầu ích kỷ của cô em gái cute này, thì em cũng cấm anh nói chuyện hai ta với bạn bè đó nhé. Thế, anh sẽ làm gì đây, anh trai kém cỏi của em?”
“Đừng có mà khinh anh mày! Anh đã hôn cả tá cái “chụt chụt” lên rất nhiều cái má rồi đấy!” Tôi dõng dạc tuyên bố.
Được rồi, cái đó rõ ràng là nói phét. Với việc nắm tay gái đã đủ khiến tôi “ra trong quần,” thì lấy đâu ra chuyện tôi từng hôn má ai đó.
Nhưng tôi chắc chắn điều này, bây giờ Shigure đã có niềm hứng thú trong việc hành hạ tôi rồi, ẻm sẽ không dừng lại sớm đâu.
Nhìn vào khuôn mặt kia là thấy tất cả. Cái nụ cười trêu ngươi đầy ác ý và khinh thường đang nhằm thẳng tới tôi. Em ấy chẳng thực sự muốn một nụ hôn buổi sáng từ tôi đâu - ẻm chỉ đang tận hưởng nhìn tôi khổ sổ trước những yêu cầu bạo dạn từ mình.
Không được. Tôi biết bản thân cần làm gì đó để xóa bỏ cái thói hư này của em từ trong trứng nước. Nếu không sẽ là chuỗi ngày đằng đẵng bị thao túng và tủi nhục trong tương lai của tôi. Tôi phải cho em ấy biết mình sẽ không lùi bước đâu - dù có bị dồn vào chân tường tôi cũng sẽ phản kháng.
“Ra dẻ” dũng cảm, tôi đặt tay lên bàn rồi nghiêng người về trước. Khi tôi dần áp sát Shigure, ẻm hướng má về phía tôi như nói rằng “Thôi nào ông anh, cho em một nụ hôn âu yếm và ướt át đi nào!” vậy.
“Ế,” tôi lẩm bẩm trong lúc ngập ngừng. Sao làn da em ấy hoàn hảo không tỳ vết thế nhỉ? Có phải con người không vậy?
Không, mày không được do dự! Con bé trêu mày chính vì mày cứ hoảng loạn và mất bình tĩnh trước mấy chuyện vặt vãnh đấy. Cứ vứt hết suy nghĩ đi và can đảm đau khổ thực hiện thôi.
Tôi lấy tinh thần và nghiêng người gần hơn, đôi môi run rẩy của tôi đang tập trung nơi má em ấy.
Đúng lúc ấy, hương thơm đầy kích thích của dầu gội khiến đầu mũi tôi râm ran, tôi lập tức đông cứng. Mùi hương này sao giống Haruka đến thế.
Mịa! Đừng bảo không chỉ ngoại hình y hệt mà mùi họ cũng giống nhau nốt nhé!?
Nhận ra điều đó, trong lòng tôi liền xuất hiện cảm giác tội lỗi đắng cay. Em ấy có thể là em gái kế của tôi, có thể chỉ là nụ hôn trên má, nhưng tôi đang sắp hôn một người mình vừa mới gặp đấy! Tôi còn chưa từng trải điều đó với Haruka nữa là. Không phải đây chính là phản bội lòng tin của cổ hay sao? Nếu tôi làm điều này, liệu tôi còn có thể nhìn thẳng vào mắt người yêu trong giờ ăn trưa không?
“Được rồi, dừng tại đó thôi!” Shigure bỗng nhiên lên tiếng.
“Ahwah!” Tôi đang trên đà thì dừng lại, thốt lên. Shigure nhân cơ hội đó đẩy tôi ra xa.
“Ôi lạy Chúa! Sao anh lại nghiêm túc thế nhờ!?” Ẻm nói, trông có chút xấu hổ. “Rõ ràng là em nói đùa thôi mà. Hôn cô gái mà anh thích ấy, đừng hôn em.”
“E-Em bảo anh làm vậy cơ mà.” Tôi bèn vặn lại.
“Em có thực sự nghĩ là anh làm đâu. Đầu óc anh đúng là bẩn thỉu, anh hai ạ!”
“Lần đầu tiên trong cuộc đời anh có cảm giác mình muốn đánh con gái.”
“Ééc! Khu vực cấm bạo lực gia đình nha! Thì đúng là em đã đưa mọi thứ đi xa... nên xin lỗi,” Shigure thừa nhận, cúi đầu vẻ hối lỗi. “Nếu anh nghĩ đó là cần thiết thì cứ thoải mái nói cho bạn anh. Miễn là anh không đi rêu rao khắp nơi thì chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì.”
Nói rồi, em ấy đứng dậy và thu dọn bát đĩa và đồ dùng của mình.
Vẻ tốt bụng này tự nhiên đâu ra vậy nhỉ?
Tôi thực sự hoang mang. Không giống như tôi, ẻm chưa từng tỏ ra ngại ngùng trước những điều xảy ra. Suy nghĩ bên trong trái tim của phụ nữ đúng là quá phức tạp đối với một chàng trai như tôi mà.
Đó là hương thơm của súp miso. Tôi lờ đờ ngoảnh đầu về phía nhà bếp, và phát hiện cô em gái của mình đang khoác trên người bộ tạp dề giống với tối qua. Ẻm đang trút phần miso làm tối hôm qua sang một cái nồi.
“Ồ, buổi sáng tốt lành, anh hai.” Em ấy chào.
“Ư...”
Nụ cười của em ấy còn ấm áp hơn ánh mặt trời sáng sớm đang xuyên qua những ô cửa sổ. Điều đó khiến tôi nhớ đến cái biểu cảm mà người yêu tôi thể hiện, tim tôi không khỏi nhảy lên một cái. Hòng ngăn tâm trí mình thêm chồng chéo, tôi nhớ lại tên của cô em kế này.
“Chào buổi sáng, Shigure.”
“Ngủ có ngon không anh? Hay cả đêm anh trằn trọc vì con tim nhỏ bé đáng thương cứ loạn nhịp không ngừng? Dù sao cũng chỉ có mỗi một cái cửa màn ngăn cách anh và cô em gái nhỏ đáng yêu của anh ý mà.”
“Vừa đủ ngon, cảm ơn.” Tôi đáp lại cụt lủn.
“Thật không ta?” Ẻm khúc khích cười. “Mà, bỏ chuyện đó sang một bên, em đã nấu xong bữa sáng rồi. Em sẽ đi sắp bàn, nên em sẽ rất vui nếu như anh cất futon đi đấy."
Tôi uể oải nhấc mình ra khỏi nệm theo chỉ dẫn. Cả người có cảm giác như đang đeo một bị gạch vậy. Đúng là tôi bảo mình ngủ “đủ ngon,” nhưng tôi nói điêu đấy. Thật sự trách tôi được sao? Tôi đã trải qua một đêm chỉ cách nhau vài bước chân cùng một cô gái giống hệt người yêu của mình, cái cửa kéo mỏng dính đó là trở ngại duy nhất. Ai mà không suy nghĩ đó đây cho được.
Dù vậy, mãi tôi vẫn không nhận ra cái sự thực ấy. Trước khi đi ngủ, tôi đã hiểu tính cách thật của Shigure. Nói thật, Haruka và em ấy giống như ngày và đêm vậy, mặc cho họ có giống nhau thế nào. Theo một nghĩa nào đó, ấy lại là may mắn bởi tính tình trái ngược nhau như vậy giúp tôi có thể coi họ là hai người khác biệt.
Thực tế thì tôi nghĩ mình có thể hòa hợp với Shigure như một gia đình được. Nhưng đồng thời, nghĩ tới việc con quỷ này biết về Haruka là lòng tôi lại bất an. Nên không phải tôi mất ngủ vì Shigure, mà là tôi thức cả đêm vì lo lắng cho bạn gái của mình.
Tôi sẽ phải giải thích tình cảnh này cho Haruka thế nào đây?
Một điều phiền phức ra trò, và tôi cũng không thể mãi mãi che giấu được. Haruka sẽ nghĩ gì khi biết bạn trai của cô ấy đang chung sống với hình ảnh sinh đôi của mình? Tồi tệ hơn là, tôi chẳng có tí quyền lực nào để làm bất cứ điều gì đối với tình cảnh này.
Nhưng, tôi có niềm tin rằng chỉ cần nói hết với Haruka, cô ấy sẽ hiểu. Tôi nên cho cổ biết về Shigure sớm nhất có thể, và không phải bằng vài dòng tin nhắn mơ hồ hay điều gì tương tự. Phải gặp mặt trực tiếp. Sau vài tiếng đồng hồ vất vả trằn trọc, tôi đã đi đến quyết định là sẽ nói cho cô ấy vào giờ ăn trưa ngày hôm nay.
Tôi cuối cùng cũng tìm được đường vào giấc ngủ vào lúc 2 giờ sáng. Chẳng trách thân thể nặng như chì.
Dụi cặp mắt ngái ngủ, tôi cất futon đi rồi ngồi xuống bàn ăn. Bữa sáng của chúng tôi gồm cơm trắng nóng hổi, súp miso còn thừa, trứng chiên vàng ngộm, và bắp cải thái nhỏ. Đã mấy năm rồi tôi chưa hề được thưởng thức một bữa sáng tươi ngon, ấm áp như vậy, có lẽ là từ lúc mẹ tôi qua đời.
“Cảm ơn em.” Tôi nói. “Chúng ta sẽ cần quyết định chuyện luân phiên việc nhà các thứ đây.”
“Em hỏi câu này, nếu anh không phiền, khi sống một mình thì anh ăn sáng với gì thế?” Em ấy hỏi.
“Anh ăn bánh mình thừa, hoặc bỏ bữa.”
“Không ngạc nhiên mấy. Phải, anh sẽ chẳng động tay chân vào chế biến thực phẩm đâu nhỉ. Vậy thay vì luân phiên, em nghĩ chia việc nhà ra thì tốt hơn đấy. Em sẽ lo việc nấu nướng, giặt giũ. Còn anh thì rửa bát cùng đổ rác. Được không?”
“Ổn thôi, nếu em cũng thấy vậy.” Tôi đáp.
“Được, quyết định vậy nhé!”
Trong lúc chúng tôi tiếp tục bàn bạc các vai trò cụ thể trong nhà thì tôi cũng tự đánh chén bữa sáng mà em đã chuẩn bị. Tối qua dù đã được nếm qua, nhưng ẻm nấu ăn ngon thật. Món chính hôm qua là cá hồi nướng rắc nhiều muối. Sáng hôm nay lại được thưởng thức các món ăn lành mạnh như trứng chiên và súp miso. Tôi không mong đợi là sẽ có nhiều sáng kiến trong cách ẻm nấu nướng, nhưng vẫn có sự khác biệt khổng lồ giữa những món của Shigure và món do tôi cố thử nấu trong vài dịp.
Món cá hồi tối qua sở hữu độ thơm mềm và ngọt thịt đậm đà. Tương tự, trứng được chiên vừa đủ mềm, súp miso ngon miệng không kém. Món súp dậy mùi thơm, mỗi lần uống là cảm thấy dễ chịu, nấm kim châm được cắt nhỏ khiến món ăn khiêm tốn thêm phần dẻo dai.
Nói chung, kĩ nghệ nấu nướng của em ấy khá ấn tượng. Nếu hồi còn độc thân có Shigure làm em gái, chắc kèo thằng anh trai này sẽ tiến hóa ngược mất, khỏi phải nghĩ.
Trong khi tôi dành tặng cho em gái cơn mưa lời khen về tài nấu nướng, Shigure đặt đũa xuống và nói. “Nhân tiện thì trước khi đến trường, em có chuyện quan trọng muốn thảo luận với anh.”
“Hử? Là gì vậy?”
“Từ hôm nay, em cũng sẽ học ở trường Seuin.”
Khoan, quanh đây chỉ có một địa điểm có tên như thế thôi. Cao trung Seuin là ngôi trường tôi đang theo học mà, là trường tư thục tương đối uy tín và nổi tiếng thuộc tỉnh Kangawa.
“Ồ,” tôi phản ứng lại. “Vậy anh đoán có nghĩa là chúng ta sẽ học chung trường.”
“Hai đứa mình cũng học cùng lớp luôn đấy. Anh ở lớp chuyên nhỉ?”
“Thật á?” Tôi bật thốt.
Trường Seuin chỉ có đúng một lớp chuyên thôi. Có nghĩa là, chúng tôi sẽ chung lớp trong hai năm còn lại.
“Xem ra chúng ta sẽ gặp mặt nhau suốt ngày rồi.” Tôi đùa, cố gắng khiến tình huống nhẹ đi phần nào.
“Vâng. Và chính vì lý do ấy nên em muốn hai đứa mình sẽ giữ bí mật về mối quan hệ anh em này.”
“Hả? Tại sao?”
“Óc tưởng tượng của anh để đâu vậy? Nghĩ thử đi, dù chúng ta trở thành anh em là do cuộc hôn nhân của bố mẹ, và mới gặp nhau ngày hôm qua, nhưng nếu mọi người phát hiện ra hoàn cảnh này, đó sẽ là tư liệu thẩm du hoàn hảo cho bọn con trai đấy.”
“KHỤ!” Tôi phát ra tiếng sặc khi ngụm súp trong miệng trào ra từ mũi. Á! Nóng! Nóng! “Con gái thì đừng nên nói về những thứ như thẩm du chứ!” Tôi hét lên.
“Thật đấy. Em nói thẳng luôn,” ẻm thẳng thừng. “Dù sao, em không muốn dính dáng đến mấy cái gu tệ hại đó ngay ngày đầu nhập học đâu.”
Tôi không thể trách em ấy khi ẻm muốn tránh... cái vụ “tư liệu khai sáng tinh thần” ấy về hoàn cảnh sống của chúng tôi. Là một chàng trai đang độ tuổi phát triển, khỏe mạnh, cùng sự ham muốn tình dục cao độ của thiếu niên, tôi nhận thức rõ mấy anh em đồng trang lứa có thể nghĩ gì. Nỗi lo lắng của Shigure là hoàn toàn chính đáng.
“Nói cách khác, em muốn mình nói dối mọi người và vờ như người lạ hả?” Tôi hỏi.
“Không, không cần phải nói dối đâu,” em ấy giải thích. “Làm vậy còn rắc rối hơn ấy, họ có thể dễ dàng phát hiện ra sự thật, nói thẳng ra thì lại phức tạp. Chỉ là đừng đi loanh quanh bàn tán nói về nó là được. Em nghĩ thầy cô sẽ giữ bí mật cho nếu chúng ta yêu cầu. May thay là họ Satou mình cũng phổ biến, sẽ chẳng ai nghi ngờ nếu chúng ta không tạo chú ý."
“Được, anh thì không phiền đâu.” Tôi đáp.
Tôi chẳng có lý do gì mà phản đối cả. Dù sao tôi cũng bất đắc dĩ giống em ấy khi trở thành chủ đề cho những cuộc trò chuyện tục tĩu của đám bạn học. Và mặc dù mấy cái đó không căn cứ trên thực tế, tôi cũng chẳng muốn Haruka nghe thấy chúng. Tôi không có lý do gì để từ chối đề xuất của Shigure.
Ấy khoan. Không đúng. Có một số người tôi nhất định phải kể, đầu tiên là Haruka, cùng vài thằng bạn thường ghé chơi nhà.
“Anh hứa sẽ giữ kín tiếng mối quan hệ này, nhưng có một người đặc biệt anh cần phải nói,” tôi nhắc đến. “Cả vài đứa bạn thường xuyên ghé qua nữa, sớm muộn gì chúng nó cũng phát hiện nên là cho biết thì hơn. Tất nhiên anh sẽ nhắc chúng giữ mồm giữ miệng.”
Tôi cố tình không nhắc đến cái tên Haruka. Nếu Shigure biết tôi có bạn gái giống hệt em ấy, nhất định cái nụ cười ma mãnh kia lại xuất hiện cho mà xem. Đúng như lời Shigure gợi ý trước đó, tôi không nói dối, chỉ là chưa cho em ấy biết về Haruka ngay lúc này thôi.
“Bạn anh có giữ bí mật được không?” Em ấy hỏi.
“Được. Về mặt nào đó còn đáng tin hơn anh.” Tôi trấn an.
“Nếu anh đã nói vậy thì em sẽ không cản. Chỉ khi anh dành tặng má em một nụ hôn buổi sáng thay cho lời xin lỗi.” Ẻm trả lời, nụ cười tinh ranh kia một lần nữa hiện trên khuôn mặt.
Con nhỏ này chẳng cho tôi nghỉ ngơi chút nào.
“Anh đã bảo là thôi cái trò đó đi cơ mà!” Tôi quát lên.
“Aha. Thế cái mặt đỏ kia là sao nhờ? Giữa gia đình với nhau thì hôn má rất-là-bình-thường luôn. Ở nước ngoài thường làm vậy lắm á~”
“Ở nước ngoài làm thế không có nghĩa ở Nhật cũng vậy nhé. Lý luận ngớ ngẩn!”
“Xem người nào còn không dám hôn lên má em mạnh miệng kìa. Nếu anh không chịu chiều cái yêu cầu ích kỷ của cô em gái cute này, thì em cũng cấm anh nói chuyện hai ta với bạn bè đó nhé. Thế, anh sẽ làm gì đây, anh trai kém cỏi của em?”
“Đừng có mà khinh anh mày! Anh đã hôn cả tá cái “chụt chụt” lên rất nhiều cái má rồi đấy!” Tôi dõng dạc tuyên bố.
Được rồi, cái đó rõ ràng là nói phét. Với việc nắm tay gái đã đủ khiến tôi “ra trong quần,” thì lấy đâu ra chuyện tôi từng hôn má ai đó.
Nhưng tôi chắc chắn điều này, bây giờ Shigure đã có niềm hứng thú trong việc hành hạ tôi rồi, ẻm sẽ không dừng lại sớm đâu.
Nhìn vào khuôn mặt kia là thấy tất cả. Cái nụ cười trêu ngươi đầy ác ý và khinh thường đang nhằm thẳng tới tôi. Em ấy chẳng thực sự muốn một nụ hôn buổi sáng từ tôi đâu - ẻm chỉ đang tận hưởng nhìn tôi khổ sổ trước những yêu cầu bạo dạn từ mình.
Không được. Tôi biết bản thân cần làm gì đó để xóa bỏ cái thói hư này của em từ trong trứng nước. Nếu không sẽ là chuỗi ngày đằng đẵng bị thao túng và tủi nhục trong tương lai của tôi. Tôi phải cho em ấy biết mình sẽ không lùi bước đâu - dù có bị dồn vào chân tường tôi cũng sẽ phản kháng.
“Ra dẻ” dũng cảm, tôi đặt tay lên bàn rồi nghiêng người về trước. Khi tôi dần áp sát Shigure, ẻm hướng má về phía tôi như nói rằng “Thôi nào ông anh, cho em một nụ hôn âu yếm và ướt át đi nào!” vậy.
“Ế,” tôi lẩm bẩm trong lúc ngập ngừng. Sao làn da em ấy hoàn hảo không tỳ vết thế nhỉ? Có phải con người không vậy?
Không, mày không được do dự! Con bé trêu mày chính vì mày cứ hoảng loạn và mất bình tĩnh trước mấy chuyện vặt vãnh đấy. Cứ vứt hết suy nghĩ đi và can đảm đau khổ thực hiện thôi.
Tôi lấy tinh thần và nghiêng người gần hơn, đôi môi run rẩy của tôi đang tập trung nơi má em ấy.
Đúng lúc ấy, hương thơm đầy kích thích của dầu gội khiến đầu mũi tôi râm ran, tôi lập tức đông cứng. Mùi hương này sao giống Haruka đến thế.
Mịa! Đừng bảo không chỉ ngoại hình y hệt mà mùi họ cũng giống nhau nốt nhé!?
Nhận ra điều đó, trong lòng tôi liền xuất hiện cảm giác tội lỗi đắng cay. Em ấy có thể là em gái kế của tôi, có thể chỉ là nụ hôn trên má, nhưng tôi đang sắp hôn một người mình vừa mới gặp đấy! Tôi còn chưa từng trải điều đó với Haruka nữa là. Không phải đây chính là phản bội lòng tin của cổ hay sao? Nếu tôi làm điều này, liệu tôi còn có thể nhìn thẳng vào mắt người yêu trong giờ ăn trưa không?
“Được rồi, dừng tại đó thôi!” Shigure bỗng nhiên lên tiếng.
“Ahwah!” Tôi đang trên đà thì dừng lại, thốt lên. Shigure nhân cơ hội đó đẩy tôi ra xa.
“Ôi lạy Chúa! Sao anh lại nghiêm túc thế nhờ!?” Ẻm nói, trông có chút xấu hổ. “Rõ ràng là em nói đùa thôi mà. Hôn cô gái mà anh thích ấy, đừng hôn em.”
“E-Em bảo anh làm vậy cơ mà.” Tôi bèn vặn lại.
“Em có thực sự nghĩ là anh làm đâu. Đầu óc anh đúng là bẩn thỉu, anh hai ạ!”
“Lần đầu tiên trong cuộc đời anh có cảm giác mình muốn đánh con gái.”
“Ééc! Khu vực cấm bạo lực gia đình nha! Thì đúng là em đã đưa mọi thứ đi xa... nên xin lỗi,” Shigure thừa nhận, cúi đầu vẻ hối lỗi. “Nếu anh nghĩ đó là cần thiết thì cứ thoải mái nói cho bạn anh. Miễn là anh không đi rêu rao khắp nơi thì chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì.”
Nói rồi, em ấy đứng dậy và thu dọn bát đĩa và đồ dùng của mình.
Vẻ tốt bụng này tự nhiên đâu ra vậy nhỉ?
Tôi thực sự hoang mang. Không giống như tôi, ẻm chưa từng tỏ ra ngại ngùng trước những điều xảy ra. Suy nghĩ bên trong trái tim của phụ nữ đúng là quá phức tạp đối với một chàng trai như tôi mà.
Danh sách chương