Một đạo băng lãnh hàn xẹt qua, Ngự Minh Dạ lại đau khổ phát hiện ra hắn không cử động được.

Hắn còn chưa kịp tới thì Quân Lâm Uyên đã đến nơi và đoạt được Tiên Linh Qủa còn hắn thì lại đang bị mắc kẹt không thoát ra được.

Giờ phút này Ngự Minh Dạ cảm thấy gần như suy sụp.

Tại sao lại có thể như vậy!

Tại sao lại có thể sát hại hắn.

Hơn nữa là thân thể hắn không thể cử động được nhưng ngay cả đến âm thanh cũng không thể phát ra được, tại sao lại làm cho hắn trở lên thê thảm như vậy cơ chứ.

Càng thảm hại hơn đó chính là Bích U Thánh Mãng đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Thân Hình tráng kiện uốn lượn mà xuống, lưỡi rắn đang hoạt động quanh cổ hắn.

Cũng may là hắn đưa tới ba vị trưởng lão phản ứng nhanh nhẹn, bọn họ phóng lên tận trời, tập trung lực để thu hút cửu chuyển Bích U Thánh Mãng, sau đó đưa nó rời đi....

Xem ra Ngự Minh Dạ không xong rồi.

Trên thực tế, người thiếu niên này, một khi gặp Quân Lâm Uyên đều biến thành kẻ thê thảm nhất thế gian.

Thời điểm mà Quân Lâm Uyên mượn vách đất dùng lực, vật mà hắn đạp vào đó chính là đầu của Ngự Minh Dạ.

Hơn nữa là lại còn đạp tới hai lần.

Càng làm cho hắn tức hộc máu đó là Quân Lâm Uyên còn không nhớ tên của hắn.

Quân, Lâm, Uyên, cư, nhiên, lại, không, nhớ, tên, của, hắn.

Đả kích quá lớn, hắn tức đến kém chút hộc máu.

“ Ta là Ngự Minh Dạ, a a a.

Trong bóng đêm mờ mịt Ngự Minh Dạ khôi phục lại được một chút sức lực, ánh mắt hướng về phía bọn người Quân Lâm Uyên quan sát.

Thế nhưng trả lời hắn chẳng có ai ngoài tiếng sàn sạt phong thanh.

“ Ngươi dẫm lên người ta a a a!”

Ngự Minh Dạ tức đến mức kém chút thổ huyết.

Đã dẫm lên người hắn lại còn dám phủ nhận, thật đúng là tức chết, tức chết, tức chết ta mà.

Tức giận quá đi.

Có đượcTiên Linh Qủa hay không có được Tiên Linh Qủa kì thực Ngự Minh Dạ cũng không quá để ý, hắn xuất hiện ở đây là muốn gây chiến với Quân Lâm Uyên, bởi vì Quân Lâm Uyên muốn lấy được Tiên Linh Qủa, cho nên mục đích của hắn là ngăn cản không cho Quân Lâm Uyên lấy được Tiên Linh Qủa.

“ Thế mà lại để ngươi đạt được... Quân Lâm Uyên ngươi tưởng rằng chuyện này đã đi vào dĩ vãng rồi, tuyệt đối không!” Ngự Minh Dạ nắm chặt nắm đấm, “ Sẽ không lâu nữa đâu ngươi sẽ biết ta lợi hại đến mức nào.”

Đúng lúc này phía trước truyền đến một trận sóng linh khi.

Ngự Minh Dạ vui mừng trong lòng, chắc hẳn là các vị trưởng lão đã về đến rồi

Qủa nhiên họ đã trở về, phía sau còn có thụ thương của Cửa Chuyển Bích U Thánh Mãng.

Ngự Minh Dạ cười lạnh: “ Quân Lâm Uyên ngươi dừng tưởng mọi chuyện đã đi vào dĩ vãng hãy chờ đấy mà xem.

Ngự Minh Dạ liền dẫn theo Cửu chuyển Bích U Thánh Mãng đuổi theo hướng bọn người Quân Lâm Uyên!

Phía trước- -

Mọi người đều đang nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Ngay cả người luôn luôn nũng nịu như Mộc Dao tiên tử cũng nhanh chóng lên đường.

Đúng lúc này sau lưng truyễn đến âm thanh rống giận gào thét.

“ Tiểu Tặc trộm Tiên Linh Qủa chạy trốn đi đâu, Bích U Thánh Mãng từ miệng vươn ra lưỡi rắn dài, lưỡi rắn dài như tấm lụa dài màu đỏ, giữa không trung xẹt qua một đường cong.

Lưỡi rắn bắn ra mọi phương hướng, lại là chỗ Phượng Vũ.

Phong Tầm lúc đầu còn chưa để ý đến, khi phát hiện ra, thì đã quá muộn rồi.

Phượng Vũ chỉ cảm thấy ớn lạnh, một cỗ ma tử vong bao vây lấy nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện