“ Cẩn thận” Quân Lâm Uyên đã ý thức thấy có nguy hiểm, chân mày hơi nhíu lại.

Theo phản xạ hắn đưa tay túm lấy Phượng Vũ.

Chỉ sau một khắc, hắn đã tiếp được chiêu của cửu chuyển Bích U Thánh Mãng.

Phượng Vũ mặc dù không bị cửu chuyển Bích U Thánh Mãng bắt được, nhưng lực đạo trên tay Quân Lâm Uyên cũng không hề nhẹ, hắn tiện tay đã đem Phượng Vũ ném sang một bên.

Phanh

Phượng Vũ nằm sấp dưới mặt đất, trọng miệng đầy bùn.

Theo ngay phía sau là Ngự Minh Dạ, không khỏi ngạc nhiên khi chứng kiến cái cảnh tượng trước mắt.

Gương mặt đẹp đẽ, sáng ngời, mày kiếm nhí chặt lại, trong miệng lẩm bẩm: “ Cái này không đúng, sao lại cứu người nhỉ? Đây không phải là tính cách của Quân Lâm Uyên, hắn vì sao lại cứu người chứ?”

Thân là đối thủ của Quân Lâm Uyên từ nhỏ đến lớn, hắn đã biết rõ.

Nghe được âm thanh phát ra, Phượng Vũ theo bản năng quay đầu lại.

Rất nhiều năm về sau, Ngự Minh Dạ đều không thể quên được cái khoảnh khắc lần đầu tiên gặp Phượng Vũ.

Gương mặt mộc của nàng, mang nét đẹp giản dị chất phác của người thiếu nữ, miệng đầy bùn lại còn dính thêm chút cỏ khô. Bộ dạng như vậy thật là thảm hại nhưng cũng thật là đáng yêu a.

“Ha ha ha ha ha” Ngự Minh Dạ không hề kiêng nể mà phát ra tiếng cười lớn.

Phượng Vũ ánh mắt đầy oán giận liếc hắn.

Thời điểm 4 mắt giao nhau, chớp một cái, Ngự Minh Dạ mới ý thức được rằng mình đã bị bại lộ, liền kêu một tiếng rồi chạy, nhưng lại không biết ràng đã leo lên ngọn cây.

Phượng Vũ: “.....”

Lúc mà Phượng Vũ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì Mộc Dao tiên tử đã trừng mắt với nàng: “ Đừng tưởng rằng Quân thái tử cứu ngươi là có ý với ngươi, ta cho ngươi biêt đó hoàn toàn chỉ là tiện tay thôi, ngươi đừng có mà mơ tưởng.

Phượng Vũ: “ haizzz”

“ Ngươi như vậy là có thái độ gì chứ? Hừ! Quân thái tử sẽ không thích ngươi! Cũng tuyệtđối sẽ không lại thích ngươi đâu! Hắn chỉ là thuận tay mà cứu ngươi thôi!” Mộc Dao nói như đang nói chính mình, nắm tay siết lại.

Phượng Vũ thật là không thể hiểu nổi, miệng nàng đầy bùn hỏi lại: “ Vậy hắn tiện tay đã cứu ngươi hay sao?”

Chỉ một câu đã đoán trúng tim đen.

Mộc Dao bị trả đòn, toàn thân cứng ngắc, nàng ta nhìn chằm chằm Phượng Vũ, không nói được lời nào?

Một giây sau nàng ta cũng ý thức được, tức giận giậm chân xoay người rời đi.

Cộc cộc cộc tiếng bước chân đặc biệt vang lên, phát tiết lửa giận trong lòng.

Phượng Vũ hướng Mộc Dao tiên tử làm mặt quỷ, phách lối như vậy không đơn giản như vậy đâu.

Cách đó không xa trên cành cây, Ngự Minh Dạ cắn chặt môi dưới, đôi mắt đào hoa không ngừng chuyển động.

Thật tình mà nói, Quân Lâm Uyên cứu giúp một thiếu nữ bình thường như vậy, lẽ nào là có ý với nàng ta.

Ngự Minh Dạ ánh mắt quét từ trên xuống dưới đánh giá Phượng Vũ.

Một người không có điểm gì nổi bật so với người bình thường.

Một người mà nhỏ nhắn mảnh mai đến mức gió cũng có thể thổi bay được.

Một thân phế vật không có bất kì thứ gì gọi là linh khí tu vi.

Nếu như nhất định phải nói ra điểm tốt thì nàng chả có gì ngoài đôi mắt ngay thơ trong sáng.

Quân Lâm Uyên liền bị ánh mắt này thu hút sao? Ngự Minh Dạ có chút không hiểu, đôi mày kiếm nhíu lại.

Đúng lúc đó, các vị trưởng lão bên cạnh Ngự Minh Dạ cũng đã đến nơi, bọn họ nhao nhao chen nhau ngồi dưới gôc cây cổ thụ, đại trưởng lão cầm đầu liền hỏi Ngự Minh Dạ: “ Thiếu chủ người có chuyện gì vậy?”

Ngự Minh Dạ thở dài: “ Đại trưởng lão, thiếu chủ nhà ngươi từng thề thốt cái gì, ngươi còn nhớ rõ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện