CHƯƠNG 1446

Chưa thể nói trước được, tất cả chỉ là phỏng đoán.

Khương Lạc Trần nheo mắt, trầm giọng nói: “Xem ra ngay cả Thiên Đình cũng không rõ lắm về sự thức tỉnh của thần huyết Hiên Viên tộc, nếu không Hắc Tôn giả đã không tự tìm đường chết như vậy.”

Câu nói của Cổ Nhật Long đã nhắc nhở mọi người.

Nếu như Thiên Đình biết được thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh sẽ như thế nào thì chắc Hắc Tôn giả sẽ không chết.

Cái chết của Hắc Tôn giả cho thấy phía Thiên Đình hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Đây rất có thể là một cơ hội tốt.

“Nói vậy, chứng tỏ Thiên Đình không biết gì về sự thức tỉnh của thần huyết Hiên Viên tộc, cho nên mới nóng vội, làm ra chuyện mất trí như vậy.”

Mộc Sơn suy luận: “Theo suy đoán của chúng tôi, tuổi thọ của một số người trên Thiên Đình sắp hết, nên họ không đợi được nữa. Nếu vậy, chúng ta có thể lợi dụng sự thức tỉnh của thần huyết Hiên Viên tộc giết chết một số người. Chỉ là chúng ta không biết điều kiện để đánh thức thần huyết Hiên Viên tộc là gì.”

Trước đó, mọi người đoán là do tâm trạng kích động.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì rõ ràng không phải.

Nếu là do tâm trạng kích động thì thần huyết Hiên Viên tộc của anh đã thức tỉnh từ lâu rồi.

Hơn nữa, trước đó Vương Bác Thần đã chịu sự kích thích không hề nhỏ, tâm trạng đã dao động đến đỉnh điểm.

Nhưng vẫn không đánh thức được thần huyết.

Hay nói cách khác, mấy ngày trước thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh chẳng qua chỉ là ngầu nhiên, chứ không phải do Hắc Tôn giả kích thích.

Vương Bác Thần cũng cau mày, trầm giọng nói: “Lúc ấy, đúng là tôi rất kích động, nhưng không hề cảm nhận được cơ thể có biến đổi gì, cho dù là huyết mạch hay ý thức. Nó thức tỉnh mà không hề báo trước, hoàn toàn khác với sự thức tỉnh của dị huyết nhà họ Vương. Khi dị huyết nhà họ Vương thức tỉnh, tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, máu trong cơ thể sẽ biến hóa, đầu tiên là từ huyết dịch, sau đó lan ra xương cốt. Nhưng thần huyết Hiên Viên tộc thì không có bất cứ sự báo trước nào.’ Đây là vấn đề khiến người ta đau đầu.

Muốn lợi dụng sự thức tỉnh của thần huyết Hiên Viên tộc để đối phó với Thiên Đình rõ ràng là chuyện không thực tế.

Ai biết khi nào thì nó thức tỉnh?

Khương Lạc Trần gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu do tâm trạng kích động mà thức tỉnh thì đã là dị huyết của nhà họ Vương, chứ không phải thần huyết Hiên Viên tộc. Hoặc nếu tâm trạng kích động thực sự đánh thức được nó thì lẽ ra cả hai loại đã cùng được đánh thức.”

Mọi người đều trầm tư suy nghĩ nhưng vần không có manh mối nào.

“Tạm thời gác chuyện này sang một bên, tôi có chuyện khác muốn bàn cùng mọi người.”

Ánh mắt của Vương Bác Thần trở nên sắc bén.

Mọi người đều căng thẳng, biết Vương Bác Thần định chủ động tấn công.

Quả nhiên, Vương Bác Thần nói: “Tôi định đến Cổ Tộc Ẩn Thế trước, sau đó mặt đối mặt với Thiên Đình, lực lượng của chúng ta quá mỏng, không phải đối thủ của họ. Tôi sẽ tiếp xúc với Cổ Tộc Ẩn Thế trước xem có lấy được chút công pháp gì để tăng thực lực của chúng ta không. Nghĩ cách kéo Cổ Tộc Ẩn Thế về phe mình, tôi không tin tất cả mọi người đều muốn thành thần.”

Cổ Nhật Long và Mộc Sơn nhìn nhau, không phải họ chưa từng thử qua cách này, nhưng rõ ràng là đều thất bại.

Nếu không họ đã không bị kẹt trong Siêu Phàm cảnh nhiều năm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện