CHƯƠNG 1428

Khả năng này rất lớn.

Nếu không đám tạp chủng Thiên Đình kia, đã chờ nhiều năm như vậy, tại sao giờ lại vội vàng như vậy?

Bọn họ càng biểu lộ điên cuồng, càng nói rõ bọn họ không còn thời gian.

Khương Lạc Trần chua xót nói: “Ngay cả tôi đều không ngờ lần này có thể còn sống.

Đối phương quá mạnh mẽ, chỉ là một Thần Sứ số 10, tôi và Bác Thần liên thủ cũng không làm gì được đối phương. Không cần phải nói đến Hắc Tôn Giả.”

“Sau khi Hắc Tôn Giả xuất hiện, chúng tôi hoàn toàn mất đi năng lực hành động, đối phương tựa như là Thần cao chới với, chỉ liền bó tay chịu trói. Cổ tộc ẩn thế lũng đoạn công pháp phía trên Siêu Phàm Cảnh, điều đầu tiên chúng ta cần làm vân là đột phá Siêu Phàm Cảnh, nếu không nói gì cũng vô dụng.”

“Lần này, cũng coi như là nhắc nhở chúng ta, chúng ta nhất định phải giải quyết vấn đề công pháp, nếu không sau đó lại xuất hiện tình huống như vậy, đừng nói đến một vị Thần Sứ áo trắng, chỉ là đến mấy vị Hộ Pháp áo tím, chúng ta đều không đối phó được, chỉ có thể mặc cho người xâm lược, nhất định phải giải quyết tình huống hiện tại này, không thể bị động chịu đánh.”

Khương Lạc Trần không nhịn được nói: “Nói nhảm, người nào không biết phải chủ động xuất kích chứ? Mấu chốt là công pháp phía trên Siêu Phàm Cảnh ở đâu ra?

Qua nhiều năm rồi, chúng ta không phải là chưa từng tiếp xúc cổ tộc ẩn thế, nhưng đối phương nắm quá chặt công pháp, chúng ta có thể làm sao được? Mộc Sơn và Cổ Nhật Long đúng là phế vật, sống lâu cần uy áp đã đè chết chúng tôi. Đám ác ma Thiên Đình kia nếu giờ ra tay, chúng ta hoàn toàn không có phần thăng.

Cổ Nhật Long thở dài nói: “Theo tôi được biết, kẻ yếu nhất ở Thiên Đình là Thiên Tướng, nhưng cho dù là bọn họ, mỗi người đều là Siêu Phàm giả. Phía trên Thiên Tướng là 36 Hộ Pháp áo tím, mỗi một vị đều là cường giả Đằng Vân Cảnh. Đứng phía trên nữa là mười hai Thần Sứ áo trắng, đều là cường giả Linh Đài Cảnh.

“Đây là thứ chúng ta biết đến, thứ chúng ta không biết còn có bao nhiêu? Huống chi, phía trên mười hai Thần Sứ còn có kẻ mạnh hơn, nghe nói là Thần Kiều Cảnh, nhưng cụ thể thì tôi không biết. Có thể là bên phía Cổ tộc ẩn thế biết rõ hơn nhiều.”

Quách Đỉnh híp mắt, thản nhiên nói: “Nói những thứ này vô dụng, trong chúng ta, mạnh nhất cũng chỉ là Siêu Phàm Cảnh.

Mặc dù chiến lực chân chính có thể sánh vai Đăng Vân Cảnh, nhưng dù sao có hạn chế cảnh giới, gặp gỡ kẻ càng mạnh hơn, như vậy, ngay cả công pháp phía trên Siêu Phàm Cảnh đều không có tới tay, phế vật.”

Lời nói khiến Mộc Sơn và Cổ Nhật Long không vui: “Ông già cậu mắng ai đấy?

Chúng ta dù sao cũng là tiền bối của cậu!

Cậu cho là chúng ta chưa từng nghĩ biện pháp sao?”

Cổ Nhật Long trợn mắt nói: “Oắt con, theo bối phận tôi cũng đủ làm ông nội cậu đấy, nếu không phải thấy cậu bị thương nặng, Ông đã sớm đánh cậu tét mông rồi. Không biết lớn nhỏ, năm đó sư phụ Vương Long của cậu cũng không dám nói như vậy ở trước mặt tôi đâu.

Khương Lạc Trần vốn là kìm nén bực bội trong lòng, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ lão phu nói sai sao? Các ngươi ẩn giấu nhiều năm như vậy có tác dụng cái rắm gì, đến bây giờ còn không phải trốn đông trốn tây như chuột, không phải phế vật thì là cái gì?

Tuổi thì lớn hơn cả ông nội của tôi, cũng đừng quên, ngay cả thực lực Bác Thần đều cân băng cùng các ngươi, ông còn không biết xấu hổ võ bàn ở chỗ này với tôi?”

Cổ Nhật Long giận gần chết, lại không thể phản bác.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện