CHƯƠNG 1426
Đáng tiếc, thiên địa đã đổi thay, hi vọng thành Thần xa vời. Bây giờ, chỉ có cậu mới có thể để cho chúng ta nhìn thấy hi vọng!
Vương Bác Thần, cậu cần phải thành công, vì để cho cậu thức tỉnh thành công, chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, giết chết ba cậu, mẹ cậu cũng sắp bị làm thí nghiệm đến chết rồi, cậu không thể thất bại được.”
Thanh âm của ông ta, tựa như là ác ma lẩm bẩm, khiến người ta tê dại cả da đầu.
Vì thành Thần, bọn họ xem vô số người như vật thí nghiệm, làm cho cả Hiên Viên tộc chỉ còn lại một người Lý Kỳ.
Giết chết ba của Vương Bác Thần, còn muốn bắt con gái Vương Bác Thần đi.
Theo bọn họ nghĩ, việc này lại là công lao to lớn.
“Chỉ cần cậu thành công, tất cả vất vả của chúng ta mới có giá trị, ba cậu chết mới có ý nghĩa.”
Hắc Tôn Giả tiếp tục kích thích Vương Bác Thần.
Trong cơ thể Vương Bác Thần bộc phát ra ánh sáng vàng chói mắt.
Một tia thần uy mãnh liệt phóng ra.
Vương Bác Thần cảm nhận được, máu tươi của mình lại bắt đầu thay đổi.
Một loại sức mạnh bị áp chế trong huyết mạch bắt đầu thức tỉnh.
Đây là một loại sức mạnh hoàn toàn khác biệt lúc trước, giống như là một loại trách nhiệm.
Lúc này, ý thức của Vương Bác Thần ở trong một vùng tăm tối, loáng thoáng, anh giống như thấy được một cái bóng lưng.
Người kia đứng ở đỉnh đầu một con cự long dài mấy trăm trượng, sừng sững như núi cao.
Thân ảnh của người kia giống như được bao phủ bởi một loại sức mạnh thần bí, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.
Nhưng chỉ một hình dáng mơ hồ này, Vương Bác Thần cảm nhận được người kia là trung tâm cả trời và đất, là chúa tể hết thảy sinh linh.
Anh cảm thấy rằng, Hắc Tôn Giả nếu là ở trước mặt người kia, một ánh nhìn liền có thể khiến Hắc Tôn Giả tan thành tro bụi.
Đột nhiên, Vương Bác Thần cảm giác được người kia như quay đầu nhìn lại.
Nhưng anh không xác định được.
Bởi vì thân ảnh kia quá mơ hồ.
Oanh!
Chính vào lúc này, ánh sáng vàng trên thân Vương Bác Thần khuấy động.
Bông nhiên mở hai mắt ra, nhìn về phía Hắc Tôn Giả.
Chỉ là cái nhìn này, liên để Hắc Tôn Giả cảm nhận được lực áp bách khó có thể chịu đựng được.
Giống như là thần linh thời viễn cổ thức tỉnh, thần uy vô song nghiền ép tới.
“Ngươi là aï?”
Hắc Tôn Giả hoảng sợ rống lên một tiếng.
Trong chớp mắt này.
Ông ta muốn chạy trốn.