ーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーー
ーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーー
「U–um……Lời nói lúc đó và cả vừa nãy, chúng đều sai hết」
「Uh huh……」
「N-Nhưng… mình thích 『light novel』!」
「Nn!」
ーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーー
ーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーー
「…… Lại là giấc mơ ấy.」
.
Giấc mơ về cuộc trò chuyện với Andou-kun lần trước trong căn phòng này… Mình vừa thấy giờ nó chỉ là một giấc mơ, nhưng nội dung là có thật!
Cuối cùng thì mình đã truyền đạt cảm xúc của mình rằng mình thích light novels với Andou-kun. Cùng lúc đó mình lại bị quá nhập tâm và nói ra mấy thứ không cần thiết, nhưng giờ mình đã nói với cậu ấy suy nghĩ của mình, đó chỉ là vấn đề nhỏ.
「Thế này, lần tới mình gặp Andou-kun, chúng mình có thể nói về light novel tuỳ thích! 」
… Nó đáng lẽ đã xảy ra.
Bây giờ, mình đang nằm ì trên giường trong phòng mình.
.
Tại, tại sao mình lại bị cảm lạnhhhhh!
.
「Nhưng, có vẻ cơn sốt đã hạ từ khi mình ngủ… Vậy thì mai mình có thể đi học được rồi! 」
.
Và rồi, ngày mai chắc chắn với Andou-kun—
.
「Con dậy chưa~? Cơn sốt con thế nào rồi?」
.
Sau đó, mẹ vào phòng mình trong khi đang dọn nhà.
.
「Vâng ạ. Vẫn ổn ạ. Con đã ngủ một giấc dài nên có vẻ cơn sốt đang hạ đi.」
「Ara- mẹ hiểu rồi… Và rồi con có thể gặp Andou-kun ngày mai đúng hông~~」
「Hwai! S-sao mẹ lại đột nhiên nhắc tới tên Andou-kun lúc này!」
「Ara ara~~ Dù con đang cố giấu, mẹ vẫn biết đoá~~」
「Mẹ chả biết cái gì cả! Thôi mà! A-Andou-kun chỉ là một người bạn, không phải là con đặc biệt thích cậu ấy」
「Ara ara ara~~ Ufufu」
「Mẹ, cái gì thế…?」
「Mẹ chỉ nói là thật tuyệt khi gặp lại một người bạn thân. Chả có ý khác luôn… Nhưng mẹ tự hỏi sao nó lại biến thành 『thích cậu ấy và vân vân』~~ 」
「Funya-! Đ-đó là…」
「Ara ara ara」
「Đừng nói nữa-! Geez, mẹ ra ngoài đi! Mẹ sẽ lây con đấy!」
「Mẹ con rất là khoẻ luôn~~ Nhưng đừng có lây bệnh cảm ra nếu bạn con có đến chơi nhé, được chứ? Nếu con cứ tiếp tục gào lên như thế, họ sẽ lây cảm của con, phải không?」
「Không sao đâu. Chẳng có ai sẽ đến thăm nếu chỉ là một bệnh cảm thông thường. Thật ngại khi đề cập tới việc đi thăm」
「Ara ara~~ Giới trẻ ngày nay-. A, nhưng, nếu Andou-kun tới thăm con sẽ không vui à?」
「Như con đã nói, tại sao tên Andou-kun cứ được nhắc tới lúc này!」
「Thì trong số bạn của con mẹ chỉ biết mỗi Andou-kun~~ Nhưng nếu Andou-kun đến thật thì con sẽ rất hạnh phúc đúng không?」
「Uu…! Không nhất thiết phải là Andou-kun! Bất cứ ai lo lắng cho con và đến thăm con, đương nhiên con sẽ rất vui!」
「Ara ara ara ara~~」
「Geez, đủ rồi đó!」
「Rồi rồi rồi mẹ ra ngay đây~」
.
「Cuối cùng thì bà ấy cũng ra ngoài.」
.
Và rồi, sau khi mẹ rời khỏi phòng mình, khi bà đứng ngoài cửa và nói
.
「Ồ, đúng lúc ghê~~ Andou-kun, vào trong này đi cháu. 」
「Hả? 」
.
「A, Asakura-san…… Chào.」
.
Và rồi, Andou-kun vào trong phòng khi vừa đi qua qua mẹ mình.
.
「……………… Có lẽ, mình vẫn đang mơ? 」
.
ーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーー
「U–um……Lời nói lúc đó và cả vừa nãy, chúng đều sai hết」
「Uh huh……」
「N-Nhưng… mình thích 『light novel』!」
「Nn!」
ーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーー
ーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーー
「…… Lại là giấc mơ ấy.」
.
Giấc mơ về cuộc trò chuyện với Andou-kun lần trước trong căn phòng này… Mình vừa thấy giờ nó chỉ là một giấc mơ, nhưng nội dung là có thật!
Cuối cùng thì mình đã truyền đạt cảm xúc của mình rằng mình thích light novels với Andou-kun. Cùng lúc đó mình lại bị quá nhập tâm và nói ra mấy thứ không cần thiết, nhưng giờ mình đã nói với cậu ấy suy nghĩ của mình, đó chỉ là vấn đề nhỏ.
「Thế này, lần tới mình gặp Andou-kun, chúng mình có thể nói về light novel tuỳ thích! 」
… Nó đáng lẽ đã xảy ra.
Bây giờ, mình đang nằm ì trên giường trong phòng mình.
.
Tại, tại sao mình lại bị cảm lạnhhhhh!
.
「Nhưng, có vẻ cơn sốt đã hạ từ khi mình ngủ… Vậy thì mai mình có thể đi học được rồi! 」
.
Và rồi, ngày mai chắc chắn với Andou-kun—
.
「Con dậy chưa~? Cơn sốt con thế nào rồi?」
.
Sau đó, mẹ vào phòng mình trong khi đang dọn nhà.
.
「Vâng ạ. Vẫn ổn ạ. Con đã ngủ một giấc dài nên có vẻ cơn sốt đang hạ đi.」
「Ara- mẹ hiểu rồi… Và rồi con có thể gặp Andou-kun ngày mai đúng hông~~」
「Hwai! S-sao mẹ lại đột nhiên nhắc tới tên Andou-kun lúc này!」
「Ara ara~~ Dù con đang cố giấu, mẹ vẫn biết đoá~~」
「Mẹ chả biết cái gì cả! Thôi mà! A-Andou-kun chỉ là một người bạn, không phải là con đặc biệt thích cậu ấy」
「Ara ara ara~~ Ufufu」
「Mẹ, cái gì thế…?」
「Mẹ chỉ nói là thật tuyệt khi gặp lại một người bạn thân. Chả có ý khác luôn… Nhưng mẹ tự hỏi sao nó lại biến thành 『thích cậu ấy và vân vân』~~ 」
「Funya-! Đ-đó là…」
「Ara ara ara」
「Đừng nói nữa-! Geez, mẹ ra ngoài đi! Mẹ sẽ lây con đấy!」
「Mẹ con rất là khoẻ luôn~~ Nhưng đừng có lây bệnh cảm ra nếu bạn con có đến chơi nhé, được chứ? Nếu con cứ tiếp tục gào lên như thế, họ sẽ lây cảm của con, phải không?」
「Không sao đâu. Chẳng có ai sẽ đến thăm nếu chỉ là một bệnh cảm thông thường. Thật ngại khi đề cập tới việc đi thăm」
「Ara ara~~ Giới trẻ ngày nay-. A, nhưng, nếu Andou-kun tới thăm con sẽ không vui à?」
「Như con đã nói, tại sao tên Andou-kun cứ được nhắc tới lúc này!」
「Thì trong số bạn của con mẹ chỉ biết mỗi Andou-kun~~ Nhưng nếu Andou-kun đến thật thì con sẽ rất hạnh phúc đúng không?」
「Uu…! Không nhất thiết phải là Andou-kun! Bất cứ ai lo lắng cho con và đến thăm con, đương nhiên con sẽ rất vui!」
「Ara ara ara ara~~」
「Geez, đủ rồi đó!」
「Rồi rồi rồi mẹ ra ngay đây~」
.
「Cuối cùng thì bà ấy cũng ra ngoài.」
.
Và rồi, sau khi mẹ rời khỏi phòng mình, khi bà đứng ngoài cửa và nói
.
「Ồ, đúng lúc ghê~~ Andou-kun, vào trong này đi cháu. 」
「Hả? 」
.
「A, Asakura-san…… Chào.」
.
Và rồi, Andou-kun vào trong phòng khi vừa đi qua qua mẹ mình.
.
「……………… Có lẽ, mình vẫn đang mơ? 」
.
Danh sách chương