「Hôm nay, Asakura nghỉ học vì bị cảm lạnh.」
.
Khi cô giáo nói thế trong tiết học sáng nay, thông báo này làm cả lũ đực rựa trong lớp đồng thanh 『Eeeeeeh!』, kêu lên trong nỗi thất vọng tràn trề.
.
Asakura-san, cô ấy bị cảm lạnh, huh…
.
Như dự đoán, với sự vắng mặt của Asakura-san, cô gái xinh đẹp nhất trường, có thể hiểu được sao cả lớp ảm đạm và lũ con trai cảm thấy chán nản.
.
「Asakura-san bị cảm lạnh」
「Thật áaaa!?」
「Thật tệ nhỉ?」
「Tội nghiệp~~」
「Bạn bè cô ấy chắc sẽ rất lo lắng」
Mặc dù mấy đứa con gái thể hiện ít hơn phản ứng lũ con trai, họ vẫn bày tỏ lo lắng cho Asakura-san. Đó là bởi Asakura-san không chỉ nổi tiếng với lũ con trai mà cả những cô gái cũng vậy. Nếu là mình, chắc là éo ai thèm quan tâm.
Chả hiểu sao… hôm nay thật sự yên tĩnh.
Có vẻ như bình thường và chẳng có gì thay đổi. Chỉ đơn giản là không có Asakura-san ngồi bên cạnh mình… sao mình lại thấy 『một chút cô đơn』.
Một tên cô độc là người đã quá quen với việc cô đơn. Mặc dù vậy, có 『sự cô đơn』này có lẽ là bởi mình thích những lúc Asakura-san nói chuyện với mình.
「--à cô xin lỗi khi hỏi điều này nhưng mà có ai có thể ghé qua nhà Asakura-san để chuyển tờ thông báo này trên đường về nhà không?」
.
「Oi, sao cậu không đi đi?」*thì thầm* *thì thầm*
「Ngốc thế, tớ có biết nhà Asakura-san chỗ nào đâu?」*thì thầm* *thì thầm*
「Nhắc đến mới nhớ, nhà Asakura-san ở đâu nhỉ? Cậu biết không, Mika?」*thì thầm* *thì thầm*
「T-tớ hả? Tớ……này, tớ còn hoạt động câu lạc bộ」*thì thầm* *thì thầm*
「Ơiiii, còn ai không~~?」
「Tớ cũng có cuộc họp uỷ ban…..Xin lỗi, tớ phải đi」*thì thầm* *thì thầm*
.
Đã đến nước này rồi huh.
.
「À, ummm……thưa cô, em sẽ đi」
.
Khi cô giáo nói thế trong tiết học sáng nay, thông báo này làm cả lũ đực rựa trong lớp đồng thanh 『Eeeeeeh!』, kêu lên trong nỗi thất vọng tràn trề.
.
Asakura-san, cô ấy bị cảm lạnh, huh…
.
Như dự đoán, với sự vắng mặt của Asakura-san, cô gái xinh đẹp nhất trường, có thể hiểu được sao cả lớp ảm đạm và lũ con trai cảm thấy chán nản.
.
「Asakura-san bị cảm lạnh」
「Thật áaaa!?」
「Thật tệ nhỉ?」
「Tội nghiệp~~」
「Bạn bè cô ấy chắc sẽ rất lo lắng」
Mặc dù mấy đứa con gái thể hiện ít hơn phản ứng lũ con trai, họ vẫn bày tỏ lo lắng cho Asakura-san. Đó là bởi Asakura-san không chỉ nổi tiếng với lũ con trai mà cả những cô gái cũng vậy. Nếu là mình, chắc là éo ai thèm quan tâm.
Chả hiểu sao… hôm nay thật sự yên tĩnh.
Có vẻ như bình thường và chẳng có gì thay đổi. Chỉ đơn giản là không có Asakura-san ngồi bên cạnh mình… sao mình lại thấy 『một chút cô đơn』.
Một tên cô độc là người đã quá quen với việc cô đơn. Mặc dù vậy, có 『sự cô đơn』này có lẽ là bởi mình thích những lúc Asakura-san nói chuyện với mình.
「--à cô xin lỗi khi hỏi điều này nhưng mà có ai có thể ghé qua nhà Asakura-san để chuyển tờ thông báo này trên đường về nhà không?」
.
「Oi, sao cậu không đi đi?」*thì thầm* *thì thầm*
「Ngốc thế, tớ có biết nhà Asakura-san chỗ nào đâu?」*thì thầm* *thì thầm*
「Nhắc đến mới nhớ, nhà Asakura-san ở đâu nhỉ? Cậu biết không, Mika?」*thì thầm* *thì thầm*
「T-tớ hả? Tớ……này, tớ còn hoạt động câu lạc bộ」*thì thầm* *thì thầm*
「Ơiiii, còn ai không~~?」
「Tớ cũng có cuộc họp uỷ ban…..Xin lỗi, tớ phải đi」*thì thầm* *thì thầm*
.
Đã đến nước này rồi huh.
.
「À, ummm……thưa cô, em sẽ đi」
Danh sách chương